1 Ninh Yên guồng chân đạp xe qua các cung đường trong thị trấn, không phải vì vội đến trường, mà nó chỉ muốn được tận hưởng cái cảm giác có gió thổi căng phồng áo trắng và da mặt thì lạnh tái tê.
2 Ninh Yên thấp thỏm rồi áy náy suốt buổi học hôm đó, dự định cuối giờ sẽ đảo qua phòng y tế lần nữa xem thằng nhóc kia có làm sao không, còn tiện chịu trách nhiệm với cuộc đời hắn.
3 Cô giáo đặt cặp xuống bàn đánh “phịch” một cái. Đám học sinh ở bên dưới nháo nhào tìm chỗ ngồi cho mình. Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ.
4 Các chức vụ trong lớp nhanh chóng được quyết định bởi giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi, nhưng bằng một hình thức hết sức lạ đời khiến mắt của các em học sinh phía dưới đều trợn tròn thao láo.
5 Buổi gặp mặt đầu tiên kết thúc với vị trí lớp phó lao động được giao cho một nhỏ tên Lam gầy gò và ốm yếu. Cái trò xướng tên may rủi ấy sau này sẽ khiến tập thể lớp tiến về đâu, chẳng ai dám nói chắc.
6 Cô Linh ngồi trên chiếc ghế kê cạnh ban công, mắt nhìn về phía xa xăm ở khoảng không nào đó, hai tay cầm một cái bánh giò còn miệng thì không ngừng nhai nhồm nhoàm.
7 Chọt chọt.
- Có khi nào nó chết rồi không?
Ninh Yên quay ngoắt sang, Hòa biết điều lập tức ngậm miệng.
Ngày bình thường vốn dĩ có năm tiết nhưng hôm nay do giáo viên trong trường họp đột xuất nên họ trống hai tiết cuối.
8 Có tiếng lá khô bị gió thổi lăn tròn lạo xạo trên sân. Ánh nắng mặt trời nhuộm vàng thị trấn từng chút từng chút bị mây che bớt. Ngọn cây bị lay nghiêng ngả.
9 Tiếng chuông báo thức chợt vang lên phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng, cũng vì thế vài chú chim giật mình trên nhánh cây cạnh cửa sổ. Ninh Yên lật chăn qua một bên, rệu rã ngồi dậy với đôi mắt thẫn thờ sưng húp và cái đầu chẳng khác gì tổ quạ.
10 Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ giải lao, cũng khiến không khí các lớp học chung quanh trở nên thoải mái hẳn. Ninh Yên đẩy ghế đứng dậy, vươn vai dãn gân dãn cốt rồi che miệng ngáp liền một tràng mấy cái.
11 Hoàng Huân cao vổng lên giữa một hội nấm lùn xinh xinh. Ban đầu, giữa bọn họ và cậu ta vẫn còn khoảng cách nhất định tầm một mét mốt. Bỗng nhiên, cô bạn nhỏ đứng phía bên tay phải chợt nhích người về gần Hoàng Huân, cậu ta luống cuống di chuyển sang trái theo bản năng.
12 Ba chiếc khay đầy thức ăn được đặt lên bàn cùng một lúc. Ninh Yên cởi áo khoác ngoài vắt lên thành ghế rồi hạ mông an tọa với vẻ mặt thỏa mãn.
- Làm tốt lắm người anh em! – Hòa nheo mắt, bật ngón cái.
13 Ninh Yên gác hai tay sau đầu, giơ chân bước cao như diễu binh cùng Việt An đi đằng trước. Hải Hòa sánh vai song song với Hoàng Huân theo sau, trên hành lang một buổi chiều đầy gió.
14 Ninh Yên nằm nhoài lên mặt bàn, mặt mũi tái mét như phải gió, mồ hôi lấm tấm từng hạt trên gò má, nó ôm bụng, miệng không ngừng rên rỉ.
- Bị gì đấy? – Việt An gác tay lên thành ghế, nghiêng người quay xuống hỏi.