1 - Ba à, ba xem con vẽ có đẹp không?
Trong một ngôi nhà nhỏ, ở phòng khách, bên bếp lửa ấm cúng, có một bé gái xinh xắn, chừng 7-8 tuổi đang ngồi vẽ vẽ cái gì đó.
2 - Ba con đã hy sinh rồi. . .
Giọng người phụ nữ nghẹn lại, tưởng chừng như có gì đó chặn ngang cổ bà làm bà khó khăn thốt lên thành lời. Nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên má bà, đôi mắt bà đẫm lệ, bà đau đớn nhìn cô con gái ngây thơ không biết gì, cô bé vẫn mở to mắt nhìn bà, nét mặt cô có hơi tái đi
- Mẹ, mẹ đang đùa Yên Nhi phải không? Mẹ nói dối Yên Nhi- Cô bé lùi lại, tuyệt vọng hét lên.
3 Chiều hôm đó. . .
Khi người phụ nữ đang nấu cơm thì nghe có tiếng mở cửa. Biết con gái về nhà nên bà ra đón con, không ngờ, điều mà bà thấy lại là khuôn mặt đẫm nước mắt, cùng với bộ dạng đáng thương: quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, khắp người đầy những vết trầy của con gái.
4 Cô bé vùng lên, đẩy cậu bé kia một cái, thế là cậu bé ngã xuống. Mấy cậu bé khác thấy vậy trợn mắt, rồi xôn xao:
- Nhìn kìa, nó dám đẩy bạn ấy!
- Con nhỏ điên, cho nó ăn đòn đi các cậu
- Thứ con nhà không ra gì mà bày đặt
Cô bé mím môi, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
5 " Yên Nhi ngoan, ba phải đi rồi, con hãy sống mạnh mẽ nhé. Thay ba chăm sóc mẹ con
- Không, ba đừng đi. Ba đừng bỏ con mà
- Yên Nhi, ba xin lỗi. Ba phải đi, tạm biệt con"
- Không được!
Lam Yên hét lên, rồi bật dậy.
6 - Hạ Lam Yên!!!
Trong một căn phòng nhỏ, đồ đạc gọn gàng, giữa phòng là bộ bàn ghế, đối diện với bộ bàn ghế ấy là một chiếc bàn làm việc và chiếc ghế xoay, trên chiếc ghế xoay có một người đàn ông già, người to béo, mặc một bộ comle đang ngồi.
7 - Hàn Gia Vũ!
Khoé miệng người con trai nhếch lên ngạo nghễ, giọng nói lạnh lẽo mang theo sát khí, đủ khiến người nghe rùng mình, ánh mắt nhìn xoáy vào Lam Yên, chứa chất lửa giận ngùn ngụt làm Lam Yên lạnh người.
8 Gia Vũ quả nhiên là lợi dụng quyền uy mà bắt nạt cô. Hôm sau, Lam Yên vừa tới công ty thì đã thấy Gia Vũ ngồi sẵn trong phòng, cậu ngồi trên một chiếc ghế xoay màu nâu, người ngả ra sau, khuôn mặt hất lên kiêu ngạo, ánh mắt liếc qua cô thoáng vẻ khinh thường.
9 Gia Vũ sững người, bên má cậu nóng ran lên, in hằn vệt năm ngón tay. Cả người cậu run lên, khuôn mặt sầm xuống, tay siết chặt lại. Từ nhỏ tới giờ, chưa có ai dám đánh cậu lấy một cái, kể cả mẹ cậu- người luôn nghiêm khắc với cậu- cũng chưa bao giờ đánh cậu, vậy mà.
10 Lam Yên mệt mỏi bước vào nhà, cô thở dài, đặt hộp tài liệu ở góc cửa. Cô thấy mẹ đang ngồi khâu vá ở phòng khách rất cặm cụi. Nhìn khuôn mặt sạm đi vì vất vả của mẹ, khoé mắt Lam Yên cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra.
11 Lam Yên đang bước đi thì nghe tiếng giày đằng sau. Trên con đường vắng này, chỉ có mỗi một mình cô đi, cớ sao lại có tiếng giày chứ? Không lẽ lại là. .
12 Lam Yên bước đi thật nhanh, vừa đi cô vừa nhìn khắp hai bên. Phòng 403. . . . Phòng 403. . . . Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng thấy phòng 403.
13 Lam Yên cứ thế chạy đi, nước mắt tuôn rơi trên má. Trong cuộc đời cô, chưa bao giờ cô thấy nhục nhã đến vậy. Cảm giác bị chạm vào, bị coi khinh khiến cô đau nhói, cô thở dốc, cố gắng chạy đi, gò mà đã ướt nước mắt.
14 Lam Yên thở dài mệt mỏi, rồi đưa tay mở cửa. Cửa vừa mở, Lam Yên đã sững lại. Nhà tối om. Mẹ cô chưa bao giờ để nhà tối như vậy cả. Lần nào bà cũng để điện thật sáng, dù cho cô có ở nhà hay không, bà vẫn để điện, có lẽ đó là thói quen từ khi ba cô còn sống, ba cô thỉnh thoảng phải truy bắt tội phạm đến đêm, mẹ cô hay để điện chờ ba cô về.
15 Lam Yên bước đi chậm rãi trên dãy hành lang, đi trước cô là người quản lý. Suốt cả đường đi hắn ta không nói câu nói khiến cô cảm thấy căng thẳng. Thêm nữa, hành lang này lại rất vắng người.
16 Lam Yên quay lại, nhíu mi nhìn Minh Triết đầy khó hiểu. Bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia cùng nụ cười bí ẩn của hắn, Lam Yên thoáng rùng mình. Cô mím môi, thở hắt ra, giọng có phần lo lắng:
- Không biết ngài có gì muốn nói?
Minh Triết nhếch mép không nói, hắn đứng dậy, bước về phía Lam Yên.
17 Lam Yên lúng túng cúi đầu, mặt cô đỏ bừng, ấp úng nói không thành tiếng:
- A, thật ngại quá ạ. Cháu lại thiếu lễ phép nữa rồi. Bác không sao chứ ạ?
Người phụ nữ mỉm cười hiền hậu, dịu dàng cầm tay Lam Yên:
- Bác không sao, thật may vì được gặp lại cháu.
18 Lam Yên hít một hơi sâu, nhìn chăm chăm vào toà nhà lớn sừng sững trước mặt. Đây là công ty của bác ấy sao? Quả nhiên là hoành tráng, sang trọng. Thoạt nhìn, cô tưởng bác ấy chỉ là người bình dân, không ngờ lại sở hữu một công ty lớn tầm cỡ thế này.
19 Đình Nhã bước vào phòng. Bà mặc chiếc áo sơ mi lam nhạt, khoác ngoài áo khoác đen, quần tây âu cũng màu đen, trông hết sức chững chạc, uy nghiêm. Bà liếc nhìn về phía Gia Vũ, ánh mắt sắc lạnh.
20 - Hạ Lam Yên, sắp xếp chỗ tài liệu này cho tôi!
- Hạ Lam Yên, đi mua cái này cho tôi!
- Hạ Lam Yên, mau đi đưa tài liệu này cho trưởng phòng kế toán!
- Hạ Lam Yên.