1 Tôi tên là Mạc Tiểu Kiều cung bọ cạp 18 tuổi
Hắn tên là Hàn Thất Lục cung xử nữ 19 tuổi
Tôi thích ăn Pudding do hắn nấu(đơn giản vì tôi chả biết nấu ăn)
Cái tính cứng đầu của tôi chả ai trị được
Còn hắn cái gì cũng giỏi chỉ có một điểm yếu đó là say xe
và.
2 Tôi là Mạc Tiểu Kiều,con gái quý của ông chủ tập đoàn Mạc quyền lực. Từ nhỏ đã được nuông chiều nên tính cách tôi khá ngang bướng,còn là cung Bọ Cạp nên càng kinh khủng hơn!(mọi người tự hiểu hen)
Hôm nay là ngày sinh nhật thứ 18 của tôi nên mọi người đến rất đông, nhưng sao lần sinh nhật này lại toàn mời các ông chủ tập đoàn lớn thế?-tôi thầm thắc mắc
Trực giác của tôi bảo rằng nếu cứ ở đây mãi sẽ có chuyện chẳng lành nên ngay lập tức tôi chạy nhanh về phòng của mình thì chợt "RẦM" tôi đụng trúng một người đàn ông mặc áo vest đen.
3 -Uầy. . . Chú em tên gì đấy! Tôi giở cái giọng hách dịch ra nói
-Uầy. . . tui tên là Thất Lục!Hắn cũng giở cái giọng hách dịch ấy ra
Tên này quả ko dễ đối phó chút nào-tôi thầm nghĩ
-Tui là Tiểu Kiều cứ gọi tui là chị đại cũng được!
-Uầy.
4 Tôi đi đến vườn hoa ở nhà kính, đây là nơi mà khi tôi buồn hay đến đây để giải tỏa những cảm xúc ấy!
-Mọi người ko ai quan tâm tới mình,mọi người ai cũng ko hỏi ý kiến của mình mà đã quyết định.
5 -Mà vườn hoa ở đây đẹp thiệt nhỉ! Hắn nhìn ngắm các bông hoa ở đây và nói
-Đúng vậy đây là vườn hoa do chính tay tôi và bác làm vườn chăm sóc đó!
-Tuyệt quá! Hoa lan,hoa hồng, hoa tu-líp.
6 -Hàn Thất Lục anh rất thích hoa à?
-Đúng vậy! Hắn trả lời nhưng vẫn chăm chú nhìn những đóa hoa hướng dương đang nở rộ
-Anh thích hoa hướng dương à?
-Đúng vậy!
-Tại sao anh lại thích chúng?
-Vì chúng tượng trưng cho sự chung thủy, quân trung, hiếu nghĩa vì hoa hướng dương luôn hướng thẳng về phía mặt trời!
-Tôi cũng rất thích hoa hướng dương nhưng vì chúng đẹp chứ không phải là mấy cái giải thích khó hiểu của anh hihi!
-Cô ngốc thật đấy! Tôi không hiểu làm sao cô lên được cấp 3.
7 Hiện giờ đã là 6 giờ tối mà tôi vẫn phải phải ở chung với tên chết bầm đáng ghét đó!
Bây giờ đáng lẽ ba phải kêu người giúp việc đi tìm tôi chứ!
Bây giờ đáng lẽ tôi phải ở trong phòng chăm sóc chú chó Mã Huệ chứ!
Bây giờ đáng lẽ tôi phải mở quà sinh nhật của mọi người cho chứ!
Hức hức! Ôi,tôi không muốn khóc mà sao nước mắt lại chảy ra không ngừng vậy!
-Này Tiểu Kiều! Cô sao vậy? Hắn hỏi
-Hàn Thất Lục, tôi cảm thấy cô đơn.
8 Đã bảy giờ tối rồi mà tôi vẫn ở cùng tên chết bầm Thất Lục trong vườn kính.
-Đã 1 tiếng trôi qua rồi sao chưa có ai đi tìm hai đứa mình nhỉ?Tôi hỏi
-Chắc ngủ hết rồi! Hắn trả lời một cách thản nhiên
-Này, anh tên họ đầy đủ là gì vậy?
-Tôi là Hàn Thất Lục, chả lẽ cô không nhớ cả tên của chồng mình!
-Hứ, thế Thất Lục anh bao nhiêu tuổi,cung gì!
-Tôi 19, cung Xử Nữ
-Hể, tướng mạo trông cũng ưu tú thế kia mà sao kiếp này anh phải cưới một bà vợ cung Bọ Cạp quậy như tui vậy hả!
-Vì cô học ngu, không biết nấu ăn cũng chả biết làm con gái thục nữ.
9 Đã 8 giờ tối rồi mà chưa ai đi tìm hai đứa chúng tôi!
Theo tính toán của một đứa ngốc nghếch như tôi thì hiện giờ là 18 độ
Tôi rét run cả người,với lại chiếc váy bồng công chúa của tôi khá ngắn còn hở vai khiến tôi thấy càng thêm lạnh hơn!
-Nè cô mặc cái áo khoác này đi cho ấm! Hắn nói
-Thôi anh mặc đi! Anh cũng thấy lạnh mà!
-Cô mặc có một cái váy vừa ngắn lại vừa mỏnh tanh thế kia cơ mà! Mặc đi!
-Cảm ơn nha! Nếu anh đã có lòng thì tôi nhận vậy!
-Không cần cảm ơn!Chỉ cần đến khi cưới cô trả ơn cho tôi là được!
-Cái gì!?!
-Haha đùa thôi mà!
Vì trời rất lạnh nên chúng tôi ngồi khá sát nhau! Dù không thích anh ta cho lắm nhưng tôi phải công nhận là tên chết bầm đó thực sự rất ấm.
10 Sau một hồi ngủ li bì,do lạnh nên tôi choàng tỉnh thì thấy tên Thất Lục đang nằm bất động trên sàn,cơ thể lạnh buốt. . .
Tôi hoảng hồn khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, dù gì thì hắn đã vì tôi mà nhường áo khoác cho tôi đỡ lạnh, hắn tuy đã kiếm được vài tờ báo cũ đặt trên ghế nhưng không khoác cho mình mà còn đắp cho tôi nữa chứ! Nếu.
11 Sau đó các người hầu đã sớm tìm ra hai chúng tôi trong tình trạng cả hai đều bị lạnh cóng.
Trừ tên Thất Lục có triệu chứng bị sốt nhẹ ra thì cả hai đều ổn
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Vài phút sau, các hầu cận của nhà họ Hàn đến và đưa Thất Lục về.
12 -----------------Ngày hôm sau---------------------
Hôm nay tôi quyết định sẽ đi thăm tên chết bầm Thất Lục xem hắn đã chết chưa. . . .
Ngôi biệt thự cao cấp riêng của hắn vừa to vừa đẹp khiến tôi như lạc vào xứ Alice vừa ảo mộng lại vừa cảm thấy lo sợ.
13 -Thế cô đến đây có vấn đề gì? Hắn nghiêm mặt hỏi
-Tôi muốn đến đây thì phải có vấn đề à!
-Chả lẽ cô muốn biết câu trả lời cho vụ tối qua à!
-Vụ gì vậy anh trai? Hàn Nghi hỏi
-À.
14 Hôm nay là cuối tuần nên khá chán, tôi nảy ra ý tưởng là mời tên tên chết bầm Thất Lục đi công viên giải trí chơi coi như chuộc lỗi cho vụ đã để cho anh ta lạnh cóng! Tôi đến căn biệt riêng của anh ta thì chỉ thấy cô em gái Hàn Gia Nghi của hắn ở nhà:
-Xin lỗi chị,anh Tiểu Bảo ra ngoài có chút việc rồi! Cô bé nói
-Tiểu Bảo là ai thế? Tôi thắc mắc
-Chị không biết à! Tên gọi thân mật của anh Thất Lục là Tiểu Bảo mà!
-Ahaha Tiểu Bảo! Hóa ra là Tiểu Bảo! Tôi cười đắc chí
Tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời đó là nhờ cô bé này kể về những điều đáng xấu hổ và điểm yếu của tên Thất Lục.
15 ------------- Tại công viên giải trí -------------
-Oa, ở đây nhiều trò chơi quá! Tôi nói
-Đúng vậy chúng ta chơi trò gì trước đây?Hàn Nghi tiếp lời
Chúng tôi thực sự đã chơi nhiều trò như tàu siêu tốc, đu quay,cuộc thi làm mặt xấu và giành được giải hai đấy! Kết thúc buổi đi chơi hôm nay hai đứa tôi tự thưởng cho mình một ly trà sữa hương dâu thơm ngon.
16 Khi mở mắt ra thì tôi và Hàn Nghi đã bị cột tay lại bằng băng dính khá chặt.
-Hàn Nghi, mau dậy đi! Tôi lay nhẹ Hàn Nghi
-A! Chúng ta đang ở đâu thế này? Hàn Nghi la lớn
-Suỵt! Mấy tên kia đang đứng ở dưới canh gác đó, nhỏ tiếng một chút!
-Ừ, em sẽ nói nhỏ!
-Giờ làm sao để cởi cái băng dính chết tiệt này ra đây!
-Em từng xem trên tivi cách để cởi cái băng dính này ra rồi! Cũng dễ thui!
-Vậy phải làm sao, em chỉ chị với! Tôi hỏi
-À đầu tiên là hai bàn tay nắm chặt với nhau sau đó giơ cao tay đến đầu và kéo hai tay xuống thật mạnh để làm băng dính đứt ra!
-Được rồi chị sẽ làm thử! Hai bàn tay nắm chặt.
17 Khi tôi quay mặt lại thì thấy một chàng trai cao to đứng đằng sau. . .
Mái tóc màu nâu đen trông hơi bù xù với đôi mắt màu đen tuyệt đẹp và nước da trắng hồng trông như các chàng trai Hàn Quốc!
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hàn Nghi đã cho hắn một cái bạt tay đau điếng.
18 Trong đầu của tôi bỗng hiện ra những kí ức hoàn toàn mờ nhạt về hai cậu bé đang nhìn tôi cười hồn nhiên.
-À. . . cho hỏi chúng ta đã từng quen biết nhau sao? Tôi hỏi
-Hả! Anh là Hàn Mã Thượng, em chả lẽ không nhận ra anh sao? Hắn nói lớn
-Hàn Mã Thượng!?!
-Phương pháp vật lí trị liệu chả lẽ không hiểu quả sao? Hắn quay mặt về phía Hàn Nghi hỏi
-Không thành công! Hàn Nghi lắc đầu
-Vậy sao.
19 Tôi định chạy thoát thân nhưng xui thay tên Mã Thượng đó đã kịp bắn vào chân tôi làm tôi không tài nào đi được.
-Em định chạy đi đâu thế? Hắn nói
-Mau buông tôi ra! Tôi la lên
-Mau thả Tiểu Kiều ra! Giọng nói quen thuộc phát ra, không ai khác chính là Thất Lục
-Thất Lục, lâu rồi không gặp em! Không ngờ em tìm được tụi anh nhanh như vậy đó! Mã Thượng nói
-Chỉ cần suy luận một chút thôi! Giờ anh thả Tiểu Kiều ra mau! Thất Lục la lớn
-Ahaha.
20 Chợt. . . Thất Lục đứng dậy.
-Khẩu súng này chỉ chứa tối đa được 6 viên đạn. Hai viên kia trúng vào chân Hàn Nghi và Tiểu Kiều. Còn 4 viên còn lại trúng vào người tôi,vậy có nghĩa là khẩu súng này thực sự đã hết đạn rồi! Thất Lục nói
-Cái gì!?! tên Mã Thượng vừa nói vừa loay hoay thử lại cây súng xem đã hết đạn chưa và thực sự nó không còn hoạt động được nữa
-Giờ chúng ta có thể phân thắng bại một cách công bằng rồi! Thất Lục nói
Theo tình trạng hiện giờ thì Thất Lục khó lòng mà thắng được.