1 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Một khi đã rơi vào một vũng bùn lầy nào đó, thật khó mới có thể thoát ra ngoài được.
2 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chỉ là cái liếc nhìn nhẹ, chỉ là một dáng người thân quen. .
3 Cơn đau âm ỉ cứ mãi dày xéo nội tâm, ngàn nhát dao từng cái từng cái một cứa mạnh vào. . .
Vẫn mong người đi sẽ được bình yên, sẽ hạnh phúc ở một nơi xa nào đó.
4 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủi, đến khi nhìn lại, anh và em đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm?
Chỉ là một cái nắm tay bất đắc dĩ, chỉ là ánh mắt nhìn nhau xa lạ, nhưng nó lại khiến anh đau đớn.
5 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Cho dù biết mãi mãi không thể quay đầu, níu kéo được những gì đã đánh mất, anh vẫn muốn quay đầu để tìm lại em.
6 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Châu Lệ Băng, em thử nói xem, sau khi gặp lại tôi, phản ứng đầu tiên của em là gì?
Yêu?
Đau?
Hay hận?
Hay vốn dĩ không còn quan tâm đến tôi? Đến nỗi gặp lại em xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Tôi biết là tôi sai nhưng xin em đừng đối xử với tôi như vậy được không?
Em cứ việc trừng phạt tôi nếu em muốn, nhưng cầu xin em đừng coi như không quen biết tôi được không?
Anh ngồi trong một căn phòng của khách sạn, lặng nhìn những đồ vật vẫn còn giữ nguyên từ khi đó đến giờ.
7 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Anh muốn. . . Em mang anh đi thật xa, để anh có thể ở bên cạnh em, được nắm tay em mỗi ngày, anh muốn ôm em thật chặt, cảm nhận được hơi ấm từ em.
8 Không gian trắng xóa, xung quanh không một màu sắc nào ngoài màu trắng.
Anh bước đi trong vô thức, cái mà người ta thường nói nếu như mình muốn rời khỏi thế giới này, nếu nhìn thấy được những thứ này, tức là anh đang ở giữa sự sống và cái chết.
9 Căn phòng chìm trong màu trắng, nắng sớm nhẹ hắt vào ô cửa sổ nhỏ, những chú chim nhỏ đậu trên khung cửa trắng liên tục cất tiếng hót.
- A. . . - Những ngón tay thon dài thẳng tắp lùa ra sau gáy, hai mắt nheo lại một cái, sau đó bàn tay di chuyện dần lên trán, sau đó lùa nhẹ vào mái tóc đen.
10 Người đó cứ đứng thờ người ở đó, đôi mắt lưu ly đen tuyền chăm chú nhìn những bông hoa hồng nhung được đặt trong một cái bình thủy tinh cạnh bàn mình.
11 Cô cùng Nguyễn Bá Nam ngồi vào bàn, anh ngồi cùng Hàn Thập Luân, cô ngồi ở chính giữa bàn.
Không khí của buổi ăn này vừa đậm đà thơm ngon lại căng thẳng đến mức nào?
Từ đầu đến cuối bà Diệp Hà rất chăm chút cho Mạc Đỉnh, liên tục gắp thức ăn vào bát của cô, thỉnh thoảng bà mới gắp cho cô chút đồ ăn.
12 Khóe môi vừa xuất hiện nụ cười, Nguyễn Bá Nam nhíu mày dừng ngay hành động mình đang làm, đưa mắt nhìn ra phía cổng biệt thự.
Chiếc ô tô một vài lần ghé thăm trước đây hôm nay không mời mà đến.
13 Truyện: Châu Lệ Băng, quá khứ đã qua, hãy để nó chôn vùi!
Tác giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc
Một vài điều tuyệt vời trong cuộc đời có thể làm con người thay đổi, cũng chỉ là một vài điều bất hạnh đã đánh mất hạnh phúc cả đời của con người.
14 Em là mây, dễ tụ lại những nơi đâu có ánh nắng mặt trời.
Em là mưa, dễ dàng reo rắc niềm vui vào tâm hồn của chúng tôi.
Em là nước, dễ dàng bốc hơi, dễ dàng biến mất, dễ dàng quên đi chúng tôi.
15 Sóng vỗ vào bờ làm cuốn trôi những hạt cát nhỏ bé, mang đi tất cả mọi thứ, rửa trôi hết tất cả. Cứ cho là đã mất tất cả, thế nhưng, sóng lại mang vào bờ những thứ đẹp đẽ nhất của biển cả.
16 Những năm tháng đó tôi cô đơn đơn độc sống trên thế gian này cũng chỉ mong được gặp một người như em, lại không biết nắm bắt, không biết cách giữ em ở lại, càng không biết trân trọng bản thân mình.
17 Muốn vùi lấp thân mình trong đồng cỏ hoang vu, hòa quyện cùng cây cỏ xanh mát mang hương dại, khắp mình là những giọt sương tinh khiết, mãi mãi như cây chồi non vươn nở đến thời kì nở rộ, mãi mãi không héo tàn.
18 Trái tim anh truyền đến một cơn đau nhức, Nguyễn Bá Nam trong vô thức mà nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, trong đôi mắt nâu thẫm kia tràn đầy tia phẫn nộ nghi hoặc, đứng đó thất thần một lúc, anh mới bình ổn trở lại bước vào buổi tiệc.
19 Có những thứ tình cảm mà người ta không thể nào hiểu được.
Người ta cứ cho những cảm xúc ban đầu là tình cảm, là tình yêu, muốn cho người kia hiểu nhưng lại tự chính mình không cách nào hiểu được, ngược lại khiến bản thân mình tổn thương.
20 Mãi mãi cũng không xuất hiện một ngày đẹp trời như mong đợi. . .
Ông trời chẳng biết mình đang thử thách tình yêu của cậu ta hay chính bản thân cậu ta đang cố chấp cố gắng tìm kiếm quá khứ cho dù cơ hội rất mỏng manh.