1 Đối với Vương Khả Ngân, lý tưởng sống chính là tiền.
Tình yêu à?
Có bán đi mà ăn được không?
- -------------------------------------------
Vương Khả Ngân ngồi ở trên giường, mắt trợn to, khoé miệng giật giật.
2 Bữa ăn xã giao có phần tẻ nhạt, đều là người lớn nói chuyện với nhau. Hội các mẹ mà, ngồi với nhau là lại lôi chuyện ngày xưa ra kể. Khả Ngân cúi đầu, dùng đầu đũa gảy miếng cá ngừ trong bát.
3 Một câu hắn ta phun ra, khó nghe như người ta lấy thìa sắt cạo vào đít xoong vậy. Khả Ngân trợn mắt.
- Tại sao chứ?
Vương Dịch Phong bình thản.
- Nhà này của cô sao? Giường này cô mua sao?
Khả Ngân bị tức tới nghẹn họng.
4 Đúng là nhà giàu có khác, Khả Ngân nhìn Vương mama vung tiền mua sắm không khỏi hoa mắt.
- Mẹ, mua nhiều như vầy tốn tiền lắm mẹ!
Vương mama đẩy gọng kính đen cười lớn.
5 Vương Dịch Phong tức giận nhìn cô, đáp lại chỉ là một cái bĩu môi. Khả Ngân cũng không quản hắn sẽ làm trò gì, bình thản chui vào trong ổ chăn ngủ.
Không ngờ sáng sớm hôm sau Vương mama gọi cô tới, Khả Ngân vẫn chưa hiểu được chuyện gì nhưng nhìn nét mặt bà có vẻ khác lạ cô cũng cảm thấy khó hiểu.
6 Vương Dịch Phong nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người kia nằm ở trên giường, trong lòng tự nhiên cảm thấy không nỡ. Tuy rằng trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thương cảm với cô, nhưng dù sao cô ấy trở nên như thế này cũng chính là tại hắn.
7 Cuối cùng, đến buổi sáng ngày hôm sau, Vương Dịch Phong cũng phải tuân lệnh lão mẹ đại nhân tới đón Khả Ngân về. Khu nhà của cô không hẳn là ở một vùng ngoại ô nhưng khá khuất so với trung tâm thành phố tấp nập.
8 Buổi tối mẹ Vương đóng cửa sớm, hôm nay con rể tới chơi, nhất định phải làm một bữa thật ngon để thiết đãi. Khả Ngân vừa đeo tạp dề rửa rau, vừa lủng bủng.
9 Nửa đêm, Vương Dịch Phong tỉnh dậy vì khát nước, nhìn thấy Khả Ngân từ lúc nào đã đạp chăn ra. Bây giờ tuy đã là mùa xuân nhưng thời tiết về đêm vẫn còn khá lạnh, cô vừa mới ốm dậy không cẩn thận sẽ lại bị cảm, nghĩ vậy nên Vương Dịch Phong kéo chăn đắp lại cho người kia rồi mới xoay người bước ra khỏi phòng.
10 Buổi sáng có bưu kiện gửi tới, Khả Ngân chạy tới mở cửa, đồ được gửi tới là ảnh cưới. Vương Dịch Phong vừa ngủ dậy từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy cô đang loay hoay kí nhận, liền dụi mắt hỏi.
11 Vừa lúc ánh đèn xe khuất sau khúc cua cuối con đường, chiếc Lamboghini Aventandor của Vương Dịch Phong xuất hiện. Hắn lái xe vào trong, mở cửa đi vào trong nhà, nhìn thấy Khả Ngân đang đứng ở giữa phòng khách lau khô quần áo trên người liền thoáng nhíu mày một cái.
12 Giờ tan học, Khả Ngân ôm cấp sách cùng mấy bạn đồng học chuyện trò vui vẻ đi ra cổng trường. Một nữ sinh đi cùng Khả Ngân bấu tay cô một cái, kích động.
13 Cuộc điện thoại này là của Trương Tiểu Đào, thư kí hiện tại của hắn. Vương Dịch Phong nghe tới đó vội vã trả lời.
- Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.
Vương Dịch Phong quay đầu nhìn Khả Ngân, vội vàng dặn dò.
14 Vương Dịch Phong rót một ly nước, pha thêm nước ấm vào, nhấp một ngụm nhỏ để thử nhiệt độ rồi mang tới cho Hoàng Thiên Ân.
- Uống đi.
Hoàng Thiên Ân ngồi ở trên giường bệnh màu trắng, chăn mỏng kéo tới ngang người vươn tay nhận lấy ly nước, im lặng uống.
15 Khả Ngân bắt xe trở về nhà, tự mình mở cửa bước vào, bật sáng điện xung quanh. Đứng giữa phòng khách rộng lớn cô ngẩn người, thực sự rất trống trải. Bên ngoài có tiếng chuông cửa, Khả Ngân chạy ra nhìn, là nhân viên giao hàng.
16 Khả Ngân vai đeo cặp sách, vừa cài khuy áo ở cổ tay vừa chạy xuống dưới cầu thang. Nhìn Vương Dịch Phong đang ngồi ở sô pha phòng khách.
- Anh tự kiếm gì ăn đi, tôi phải đi học rồi.
17 Buổi chiều, đúng giờ Vương Dịch Phong lái xe tới đón cô.
Khả Ngân ngồi ở sau ghế, tháo chiếc cặp vứt sang bên cạnh.
- Anh nói xem có nên mua quà về nhà không?
Vương Dịch Phong qua gương chiếu hậu liếc nhìn cô.
18 Hai người lái xe trở về nhà, trời cũng đã tối rồi. Vương Dịch Phong nhìn người kia ngồi ở sau ghế, đang thừ người ra như mất hồn.
- Muốn ăn kem không?
Khả Ngân ngẩng đầu, thấy xe đã đỗ lại trước một quán kem bên đường.
19 Buổi tối ăn cơm xong Vương Dịch Phong và Khả Ngân lại phải cùng nhau chen chúc trên một cái giường đơn cũ rích của cô, Vương Dịch Phong vỗ hai cái vào gối sau đó nằm xuống càu nhàu.
20 Vương Dịch Phong không ngăn được bản thân mình quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Khả Ngân bỗng nhiên lại cảm thấy không thể đối diện được. Hắn cười, giả bộ thản nhiên quay đầu tiếp tục nhìn trần nhà.