1 - Sinh ra trong một gia đình giàu có ư? Đương nhiên là ai cũng muốn nhưng ngoại trừ tôi! Còn ba, ba coi tôi là gì vậy? Là con cờ cho mấy thứ toan tính của ba à?- Mày!!! - Giọng người đàn ông gằn lại - Cút ngay, tao không có thứ con như mày!- Tôi cũng không muốn ở nơi này nữa đâu.
2 Ngồi taxi mất một tiếng thì đến nhà dì. Lúc bấm chuông, bàn tay nó run run, nó nhớ dì nhiều lắm! Mẹ mất, nó hận ba, dì nhận nuôi nó đến năm mười tuổi, dì thương nó như con ruột và từ bao giờ nó cũng coi dì là người mẹ thứ hai.
3 Đi học là chuyện bình thường với mọi người nhưng với nó thì lại khác. Từ nhỏ nó đã tự học ở nhà. Mỗi môn có hai ba gia sư dạy kèm gì đó. Sở dĩ có chuyện đó vì ba nó là dân làm ăn, thế lực rất lớn nên muốn bảo vệ con, ông chưa từng tiết lộ gì về nó.
4 Ánh nắng ban mai- qua khung cửa sổ- như một thứ phép màu kì diệu làm cả căn phòng sáng rực. - Dậy! Dậy nào! Dậy đi học. Mấy giờ rồi? - Ngáp dài ngáp ngắn, nó với tay lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ nhỏ cạnh giường.
5 Cuối cùng cũng lên được, nó như người mất hồn, mặt mũi bơ phờ phạc, tay còn để trên ngực thở hắt không ra hơi. Nó mò mò ngồi đại vào một ghế ở hàng bên phải, lo lắng vì dù sao cũng là lần đầu đi xe buýt (trước giờ ít ra khỏi nhà, lúc nào cũng có tài xế, mặt mũi toàn trùm kín mít như A-rập).
6 - Cái gì đang xảy ra ở nơi này vậy? Quá lộn xộn! - Buông một câu sau khi nó phát hiện ra cái gì đó nhìn khá là giống bản đồ. - Xem nào. . . phòng hiệu trưởng, 1, 2, 3.
7 - Thưa thầy!. . . Hic. . . !!! - Cô giáo trẻ thở không ra hơi, hớt ha hớt hải cố lấy lại bình tĩnh. - Sao? - Chiếc ghế lớn xoay từ từ về phía sau, thầy hiệu trưởng khoanh tay, oai nghiêm vuốt mái tóc bóng loáng còn lưa thưa vài cọng, khuôn mặt ngầu mr (kiểu giống ngầu boy ^^), chất giọng điềm tĩnh.
8 - Em tên là gì? - Cô giáo đứng kế hiệu trưởng, niềm nở hỏi. Nó vội cúi chào, khẽ nhìn xuống tấm bảng tên "Hiệu trưởng Lâm Minh". (Giờ mới để ý)- Em tên Triệu Tiểu Du, hôm nay em đến xin được nhập học ạ!Thật, nhìn bộ dạng lúc này thực quá thảm thương, đầu rối rối xù xù, đồng phục xộc xệch, mặt lấm lem.
9 Im phăng phắc, đúng vậy, lớp học bình yên! Học sinh không quậy phá, ồn ào, ai nấy ngồi yên vị tại chỗ và làm việc riêng, hờ hững, không gây ra tiếng động.
10 - Cậu quen bạn ấy sao?Giọng nói nào đó vang lên, Tiểu Du giật mình quay lại, ra là cô bạn ngồi bàn phía trước. Một ánh mắt cực kì ngưỡng mộ đang hướng về phía nó.
11 Hai tiết đầu trôi qua dài đằng đẵng như hàng mấy thế kỉ, bàn trên, Dương Phàm đã gục đầu ngủ ngon lành tự lúc nào, còn Hiểu Lâm. . . cậu ấy dùng bàn tay che vệt nắng chiếu vào mặt Dương Phàm.
12 Vừa về đến nhà, nó ngó nghiêng tìm kiếm:- Dì ơi dì về chưa? Cháu đi học về rồi nè! - Tiểu Du hớn hở. - Dì về rồi! - Bà Lan ở trong bếp nói vọng ra. Nghe tiếng, nó vội vàng cởi bỏ đôi giày, chạy thật nhanh vào bếp.
13 Trong một quán cà phê nằm gần trung tâm thành phố. Cửa vừa mở, một người phụ nữ bước vào, bà hướng thẳng đến dãy phòng kín sang trọng. Bà khoác chiếc áo đen dài, đầu đội nón rộng vành che gần hết khuôn mặt.
14 - Đến nơi bí mật - Phàm nháy mắt ra vẻ bí ẩn. - Là ở đâu thế. - Tiểu Du tò mò. - Bí mật. - À! Nơi đó tên là "Bí mật". - Không phải, ngốc ơi là ngốc. - Thôi được rồi, hai người có định đi hay không?! ^^" - Rốt cục thì Hiểu Lâm cũng lên tiếng.
15 Đây là lần thứ ba mình gõ lại chương này do hai lần trước, nhất gõ được nửa quên save, hai gõ được một dòng xong ngồi nhìn trang word trân trối, ba là đây chưa biết trôi về đâu ^^*************************************************************************************************- Trước hết nếu muốn theo dõi ngay chắc chắn là rất khó vì thể nào cũng bị người ta chú ý đến, mà chung quy là do chúng ta xinh trai đẹp gái quá! - Dương Phàm tỉnh bơ phán một câu xanh rờn (như đúng rồi) - Giờ cần phải cải trang.
16 Vâng, vẫn tiếp tục với việc thập thà thập thò theo dõi chẳng khác nào kẻ xấu, động cơ có phần không được quang minh chính đại, đồng chí Du sau một hồi dài ơi là dài suy nghĩ xét nét đã quyết định xông pha lao thằng vào trận địa, dũng cảm bám lấy đối tượng.
17 Dạo gần đây, bạn Tiểu Du chăm học hẳn ra, ngày ngày ngồi cày bài vở miệt mài quên giờ giấc, có bữa quên mất giờ ra chơi, đến lúc Dương Phàm ríu rít ở đâu chạy về bên cạnh thì mới biết là vào lớp rồi, chưa kịp ăn bữa lỡ.
18 Vâng, hôm nay là một ngày đẹp trời!6:00 - Phố K. Tiểu Du lật đật mò xuống dưới nhà, mắt nhắm mắt mở lờ đờ nên tự đạp vào chân mình, kết quả té cầu thang, may mắn hay xui xẻo làm sao, khoảng cách từ mặt đến sàn là 1m67, đằng nào cũng đã nằm sõng soài một đống.
19 Lại nói về chuyện ban sáng, lúc dì Lan bù lu bù loa lên thì Tiểu Du sắc thái vẫn vô cùng tỉnh táo, chưa chắc là có vấn đề gì về thần kinh hay không. Luôn miệng nói rằng chẳng bị làm sao cả, dì à dì đừng lo.
20 Đầu Tiểu Du lắc qua, lắc lại theo bước chân Đình Dương. - Cậu ổn rồi chứ?-Tiểu Du. . . . . . . ! Tiểu Du!- Hả? Gì thế? À ừ. - Tôi hỏi là vết thương ở chân cậu sao rồi?- Ổn rồi, không sao.