21 - Không sao chứ? - Dương Phàm lo lắng. - Đừng lo, đảm bảo khỏe như voi. - Vậy là tốt rồi. - Cô mỉm cười, sau đó thở một hơi như trút bầu tâm sự, rất thoải mái.
22 Tiểu Du bước đi đều đều trên hành lang nhưng từng bước chân cảm giác có chút rụt rè (vì đây rõ ràng là làm chuyện không quang minh chính đại gì). Khuôn mặt ra chiều bí hiểm, chốc chốc cố rướn người ngó qua trái, qua phải về phía trước.
23 "Đây là đâu?"Tiểu Du lo lắng, cố nhìn thật kỹ mọi thứ xung quanh nhưng không tài nào nhớ ra nổi nơi này. Kỳ lạ, trên người nó mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ lộng lẫy, trễ ngang vai, thân váy đính đầy những viên đá lấp lánh.
24 Ngày buồn rười rượi là ngày không được ăn sáng. . .
Từ sớm, dì Lan đã đi công việc mất tiêu sau khi trấn an tinh thần Tiểu Du. Không biết gì đi đâu nhưng có lẽ không phải về nhà, gặp ba.
25 Tại dinh thự của Độc Giả Đại Nhân. . .
- Người đâu, lôi bà tác giả ra đây!
Bà ta lấm la lấm lét trưng ra bộ mặt hoảng sợ.
- Dạ, ngài hãy tha cho tôi đi!
- Láo - Đại nhân đập bàn - Bà còn dám cả gan xin tha ư?
- Huhu.
26 Lạc lõng và khác biệt giữa cả một tập thể là cảm giác rất khó chịu, cũng có thể là không phải như vậy, nhưng suy nghĩ vẫn là suy nghĩ. Rồi, khi biết mình không phải "trường hợp cô độc", mọi thứ lại tiến triển theo chiều hướng khác.