Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Hãy Để Anh Bên Em

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 27
Chương mới nhất: Chương 27
Cập nhật cuối: 7 năm trước
Khi tôi và người anh sinh đôi của mình vừa mới lên cấp 3 thì mẹ của chúng tôi đã mời cho hai anh em một giáo viên dạy kèm môn toán, lý, hóa tại nhà. Người thầy của chúng tôi tên là Thiên Phong, thầy vô cùng đẹp trai và dễ thương.

Danh sách chương Hãy Để Anh Bên Em


Chương 1

1 Trương Hải My là tên của tôi. Người anh song sinh của tôi là Trương Hải Minh. Chúng tôi sống trong một gia đình khá giả. Tình cảm anh em của chúng tôi khá tốt đẹp, tuy nhiên cũng thường có vài điểm bất đồng.


Loading...

Chương 2

2 Cứ thế, mỗi chiều 5 giờ tôi đi học về cũng là lúc thầy đến để dạy chúng tôi. Hôm nay thầy đến sớm, tôi về đến đã thấy xe và đôi giày của thầy trước nhà.


Chương 3

3 -"Trễ rồi. Về một mình à?"

Giọng nói phía sau khiến tôi thót tim. Lần này là thầy Phong. Tôi thở phào.

Thật sự, tôi không dám nhìn thầy. Trong lòng tôi luôn dấy lên cái tội lỗi ấy.


Chương 4

4 Tôi lên phòng. Gặp Hải Minh ở ngay cầu thang. Nó hỏi tôi có chuyện gì. Tôi chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi đóng sầm cửa.

Còn khá sớm. Tôi không muốn ra ngoài chơi.


Chương 5

5 Hai tháng hè thấm thoát trôi qua. Trong hai tháng ấy, tôi ra quán giúp mẹ làm bánh rồi phục vụ bưng bê. Nay là ngày làm cuối cùng, tôi chăm chỉ bưng bê bánh trà.


Chương 6

6 Cả ngày học ấy. Bạn gái nào cũng hào hứng. Mong xin được số thầy. Mong được thầy để ý. Các bạn ấy thường xuyên xây dựng bài vì muốn thầy gọi tên. Vì muốn thân với thầy.


Chương 7

7 Từ dạo ấy. Thầy Phong bận rộn hơn. Thầy quyết định năm nay sẽ thi đại học vào trường y. Thầy nói tuy có hơi trễ mãi, nhưng đó là ước mơ của thầy.

Sáng với trưa chiều thầy lên lớp, chiều tối thì đến nhà dạy cho anh em tôi.


Chương 8

8 Hôm nay là ngày 20 tháng 11. Tôi hồ hởi mua một cành hồng. Viết vội một lá thư nhỏ kẹp vào trong. Tôi để nhánh hồng trong cặp, đến trường.

Tiết dạy của thầy Phong tôi sẽ lên tặng thầy.


Chương 9

9 Thầy kéo tôi ra bến xe, bắt xe buýt.

Vinpearlland Ice Rink là nơi đầu tiên.

Tôi thay giày rồi ra sân băng. Trơn, trượt và ngã. Thầy phía sau tôi cười ha hả rồi đỡ tôi dậy.


Chương 10

10 Tối đó về đến nhà, bố mẹ tôi cảm ơn thầy vì đã đưa tôi về. Bố mẹ cũng không trách mắng khi tôi về muộn. Duy nhất một người đã ở trong phòng tôi lúc nào, thầy tôi thì lườm liếc

-"Mày đi đâu?"

Là Hải Minh.


Chương 11

11 Từ hôm ấy trở đi. Thầy cũng ít bắt chuyện với tôi hơn. Ở trường thì thầy giảng bài, mặc kệ tôi nằm ngủ. Không thì thầy kêu tôi bất chợt, hỏi tôi một vấn đề.


Chương 12

12 Hôm ấy tâm trạng tôi cực kì tệ. Tệ vô cùng. Dắt xe nhanh chân ra khỏi trường, đạp nhẹ nhàng trên phố, tôi suy nghĩ mông lung. Tình cờ gặp anh Huy bên đường, anh ấy ngoắc tôi vào.


Chương 13

13 Một ngày mưa khá lớn, tôi mắc mưa ở trường. Lúc trưa đi học ỷ y nghĩ hôm nay sẽ không mưa. Thật không ngờ. . . .

Tôi đứng dưới mái hiên, đứng ngóng ngóng.


Chương 14

14 Vài hôm sau, tôi cảm thấy bản thân có lỗi. Cảm thấy bản thân thật ích kỉ và kì cục. Tôi không khó chịu với thầy nữa. Nhìn thấy gương mặt đẹp trai ấy là tôi muốn tan chảy rồi.


Chương 15

15 Kì thi cuối học kì đã đến. Hết năm nay, anh Huy sẽ thi đại học. Còn thầy Phong. . . . suốt gần 1 năm ôn luyện thi đại học y. Năm sau chắc tôi sẽ không được thầy dạy kèm nữa rồi.


Chương 16

16 Tối hôm đó, thầy nhìn tôi cười rồi ghé qua tai tôi nói khẽ một câu. Ngắn lắm, nhưng nó cũng đủ làm tim tôi thổn thức.

"Chúc em bình an cô gái của tôi"

Đúng là câu ấy.


Chương 17

17 Những năm tháng du học của tôi bắt đầu.

. .

Suốt năm năm. Tôi cật lực học tập. Tôi mong có một ngày, tôi gặp lại người ấy. . . chúng tôi sẽ là Đồng Nghiệp.


Chương 18

18 Vài hôm sau đó, tôi vẫn liên lạc với người ta. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Nhắn tin cũng chỉ là hỏi đôi ba câu như "Anh ăn trưa chưa?" "Anh vừa về?" "Hôm nay mệt, muốn nghe giọng anh".


Chương 19

19 Tôi và Phong không ai gọi cho nhau. Thế là cũng không làm hoà luôn. Tôi nhớ da diết, nhớ giọng trầm ấm đó. Nhưng dặn bản thân không được gọi, phải cố kiềm chế.


Chương 20

20 Trong buổi họp mặt anh chị em trong gia đình tôi, có một người khách không mời mà đến, người tôi mong nhớ suốt 5 năm du học, giờ đây đây ngồi đối diện tôi, không một lời nào nói nhớ.


Loading...