1 "Rời xa anh không phải do tình yêu nơi em không đủ lớn. Mà để anh hạnh phúc, em chấp nhận giữ lấy nỗi đau cho chính mình"*****Với tư cách là một Fan của nhạc Hàn, K-pop đã đem lại cho bạn những gì?Với những fan cuồng, K-pop không đem lại cho các bạn một điều gì chính đáng hết.
2 “Lần đầu tiên anh nhìn em như thế nào, thì anh sẽ luôn luôn nhìn em như vậy”*****Tôi cảm thấy mệt. Nguyên nhân chính là do hôm nay mắc mưa. Chỉ vì bố mẹ sinh tôi ra đã là một đứa hay ốm đau, bệnh tật, cho nên tôi cũng chẳng muốn thắc mắc hay để tâm đến chuyện đau ốm thường như cơm bữa này nữa.
3 "Yêu bằng cảm giác dễ dàng cho ta người ta muốn, nhưng yêu bằng tâm hồn mới thật sự cho ta người ta cần"*****Tôi quyết định quay lại phòng tập, sau khi nói những lời có vẻ như khá nặng nề với anh Dương.
4 "Em chỉ là một chú hề rơi lệ, không ai nhìn thấy giọt nước mắt trong trái tim em"*****“Linh! Dậy đi!”Tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng ai đó gọi mình. Và tới khi giọng nói đó lặp đi lặp lại nhiều lần nữa, tôi mới có thể mở mắt ra xem là ai.
5 8h tối. Bố mẹ tôi cuối cùng cũng đã về, và họ chỉ mua về cho tôi vài cái bánh mì cay chứ không có cơm, đơn giản chỉ vì lí do: “Bố mẹ ăn ở ngoài rồi, tưởng con lại đi đâu chơi chứ.
6 Tôi không hiểu vì sao trong giai đoạn này, thời gian lại có thể trôi qua nhanh như thế. Tôi cảm thấy, chỉ có mỗi việc tới lớp học, rồi về nhà học bài, cũng đủ hết một ngày rồi.
7 Chiều về, tôi tạm biệt mọi người, kể cả Kim, nói dối là My gọi có việc. Lúc này tôi muốn gặp anh Dương, nhưng lại sợ khi nhìn thấy tôi, thậm chí là nghe giọng tôi qua điện thoại, cũng khiến anh nổi điên lên.
8 “Hắt xì!”“Gớm chưa?!”Kim thở dài nhìn tôi, sau khi nhận ra lần hắt xì thứ n của tôi trong ngày. Kể ra tôi cũng dở hơi thật, khi mà vào một ngày đẹp trời như thế này, mọi người đều thoải mái hơn hẳn, thì chỉ mình tôi “khó chịu” với thời tiết hôm nay.
9 Anh Khánh đưa tôi về tới tận nhà. Suốt quãng đường đi, chúng tôi không nói với nhau một câu nào hết. Tôi cảm thấy lúc này trong lòng mình đang đan xen rất nhiều cảm xúc kì lạ.
10 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
11 S. I. U lại rơi vào tình trạng náo loạn, tuyệt nhiên độ “đau đầu” không có thua gì scandal nhân ngày Valentine Trắng giữa anh Dương và Hoàng. Đó là việc Tuấn và Uyên “đường ai nấy đi”, sau một trận cãi nhau “long trời lở đất”.
12 Thời gian thấm thoát qua đi, quá nhanh để tôi có thể kịp đưa tay níu giữ lấy một chút gì đó thuộc về quá khứ. Ngày hôm nay đã là lễ bế giảng rồi. Có phải là nhanh quá hay không, khi mà tới ngày hôm nay, tôi đã phải chính thức chia tay thời học sinh của mình?Trong khoảng thời gian gần đây, đúng hơn là từ khi ra viện, tôi gần như giành toàn bộ thời gian cho việc học.
13 Tuấn hớn hở nhận lấy chiếc áo mưa từ tay tôi, rồi nhanh chóng mặc vào. Tuy rằng nhà Uyên cách đây có vài bước chân, nhưng nhà Tuấn lại ở xa đây lắm. Nhưng thôi kệ đi, hai đứa nó…tuy hai mà một mà.
14 Tôi bực mình cái người tên Hoàng Dương kia vô cùng!Ngày hôm qua anh đã “phũ phàng” bỏ lại tôi ở Felling Tea, đến tối cũng không thèm gọi điện hỏi tôi có làm sao không nữa.
15 Thời gian trôi nhanh một cách kinh khủng. Tôi không biết đây đã là lần thứ mấy tôi đề cập tới vấn đề thay đổi của thời gian, nhưng tôi cảm thấy có nói thế, chứ nói nữa, thì cũng không thể nào giải tỏa hết nỗi bức xúc của tôi.
16 “Thời gian có thể làm mọi hồi ức phai nhạt, nhưng lại không đủ để chắp vá những tổn thương, khi nước mắt trong lòng hóa thành vết sẹo, em biến thành kẻ lạc đường trong định nghĩa kiên cường và yếu đuối.
17 Năm giờ chiều. Chúng tôi cuối cùng cũng có thể rời khỏi khách sạn để ra biển, khi mà nắng đã dần tắt. Đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong ngày mà tất cả chúng tôi đều đã mong chờ, vậy nên chẳng ai vì ham ngủ hay ngại nóng mà trốn ở trong phòng, kể cái cái đứa ham ngủ bậc nhất là Kim.
18 "Đi xa chính là cách để người ta học được hai chữ “hoài niệm”, có hối tiếc thì mới biết nâng niu, dù không thể có được thứ mình muốn, nhưng tâm hồn này vẫn bất chợt thấy vơi bớt hư hao"*****Tôi vẫn dậy sớm như bình thường, thật chẳng giống tí nào so với những người say rượu.
19 Sau hơn hai tiếng ngồi…ê mông trong phòng để đánh bài, cuối cùng thì S. I. U cũng chịu đứng dậy để đi ra biển. Kể cũng lạ, anh Dương rõ ràng đang thua thê thảm, vậy mà từ khi tôi vào thì lại đổi thành thắng liên tục.
20 Sau cả buổi chiều đùa nghịch ngoài bãi biển, chúng tôi cuối cũng cũng trở về khách sạn trong tình trạng ướt như chuột lột, không khác gì so với ngày hôm qua cả.