1 Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an. “Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie.
2 Nhiều ngày sau đó, anh vẫn thấy cô chơi cùng xích đu. Vẫn kiểu ăn mặc đầy sắc màu, vẫn nụ cười hồn nhiên, nếu không phải một lần tình cờ nhìn thấy biểu tượng của đại học Vaass thì anh chẳng thể tin cô đang theo học ở đấy.
3 -Hey girl! -Me? -Yup, can I talk you about something? -No, I’m busy. -Please, wait… I like you. -Excuse me, do you like me? -Em có bỏ quên đôi cánh ở nhà không? -Em không có cánh.
4 -30 giây không hơn. -Đây này. Bức ảnh chụp Sophie từ lâu, không thấy mặt, chỉ thấy tấm lưng nhỏ, hai bàn tay nắm lấy hai bên dây đu, và ở trên vai, một đôi cánh màu trắng chập chờn, nửa như ảo, nửa như thật.
5 Đang đuổi theo dòng suy nghĩ, bỗng anh nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi không gian ngập mùi café. - Ra ngoài nào, anh sẽ cho em xem cái này! -Chúng ta chưa thanh toán mà.
6 Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an. “Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie.
7 Những ngày đầu đông. Mảnh đất Phần Lan lạnh lẽo với gió rít và tuyết rơi. Cả khuôn viên Đại học Vaass đều đã phủ tuyết trắng xóa. Sophie vừa vào đến thư viện.
8 Cô mở to mắt nhìn chàng trai trước mắt mình, mặt thoáng đỏ. Anh ấy biết tên mình? -Nào, chàng trai chụp lén, giờ thì em muốn biết tên anh. -Leo. Cũng là tên cung hoàng đạo của anh.
9 -Tại sao? Đa số các cô gái đều nói là thích mùa đông. -Bởi những cô gái anh quen không bị mùa đông cướp đi một nửa linh hồn. -Ý em là? Sophie không trả lời.
10 -Cho anh số điện thoại của em, để đề phòng có ngày em lại mất tích! Sophie đưa tay ra định cầm lấy điện thoại trên bàn nhưng Leo đã nhanh tay hơn. Anh mở vội khóa màn hình với ý định nháy sang số điện thoại của mình.
11 Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an. “Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie.
12 Sophie đêm tròn 14, váy chiffon xòe, tóc cài nơ lấp lánh. Sophie xinh xắn chu đôi môi nhỏ thổi phụt, ngọn nến tắt ngấm. Chợt không khí ồn ã bị một thanh âm ngọt làm cho lắng dịu lại.
13 Sophie ngước đôi mắt nâu sáng nhìn vào khuôn mặt chàng trai đang ở cạnh mình, một vài sợi cảm xúc không tên bắt đầu váng vất trong suy nghĩ. . . Đôi chân nhỏ nhắn khẽ nhón lên, đặt đôi môi ấm nóng vào một bên má của chàng trai đang say sưa nhìn về nơi chân trời.
14 - Vì em muốn anh hãy tránh xa em ra! - Anh giống cậu ấy lắm ư? Một khoảng im lặng kéo dài. Leo nhìn cô gái đang úp mặt xuống bàn, bờ vai khẽ thổn thức, đôi tay nắm chặt lấy nhau.
15 Hơn một tháng trôi qua,kể từ khi anh và cô không gặp nhau. Cuộc sống của Leo vẫn như vậy, guồng quay vẫn chậm, thời gian cứ trôi. Anh không còn quay lại thư viện, cũng không còn đến công viên.
16 Cô chưa bao giờ thích tuyết, dù đó là niềm yêu thích của biết bao người. Nó luôn cho cô một cảm giác bất an. “Cô gái có làn da nâu màu mật, thắt bím tóc dài, cười khúc khích và đang cố tung người lên cao trên xích đu ấy tên Sophie.
17 - Em muốn gì cho sinh nhật lần này đây? – Hải Đăng xoa đầu cô bé đang cầm que kem trên tay chấm mút. - Em muốn gấu bông. - 15 tuổi rồi mà em còn thích gấu bông? Bao giờ em mới chịu lớn? - Em chỉ muốn gấu bông.
18 Sophie tỉnh dậy trong căn phòng màu trắng, không khí ngập mùi thuốc sát trùng. Cô bé luôn miệng hỏi “Anh Đăng đâu?, anh Đăng của con đâu?”. Sau tai nạn, bác sĩ chẩn đoán não của Hải Đăng bị tổn thương rất nặng, khó có cơ hội qua khỏi.
19 Cô vẫn đến thư viện nhưng không còn ngồi ở chỗ cũ. Cô vẫn chơi xích đu nhưng không phải là cái xích đu quen thuộc. Nhiều lần cô định bước vào Flower café, nhưng rồi lại quay về vì cô sợ gặp lại anh.
20 Chiều nhạt nắng, tử đinh hương rung rinh cánh mỏng tang theo hình của gió, ở đó, tình yêu mãnh liệt sâu thẳm bừng tỉnh, nơi ấy, hành trình tìm lại bắt đầu.