1 Ánh mắt thuần khiết, trong sáng luôn hướng theo một nơi xa xôi nào đó không có đích đến. Thầm mong ước được sống với ước mơ, sống với đam mê của bản thân nhưng dường như mọi thứ đã quá xa xỉ với cô bé này.
2 Tỉnh lại sau một xô nước lạnh, đầu của cô và người anh trai vô cùng đau nhức. Xung quanh chật chội và bốc mùi hôi hám. Có vài đứa trẻ tầm tầm tuổi của cô quần áo rách rưới, có chỗ xuất hiện vết thâm tím, chỗ chảy cả máu trông rất đáng thương và một bác tầm trung niên khoảng 39 tuổi nhưng rất xinh đẹp.
3 Hơi thở gấp gáp, bước chân đều đều, nhẹ nhàng theo sau người đi trước mà không để bị phát hiện. Đường này hình như là đường tắt, đến nơi mà bọn chúng nhốt cô và Tuấn Kiệt nhanh hơn nhưng đường đi rất hiểm trở, nhiều cây và khó đi hơn.
4 Một ngày đáng nhớ, kỉ niệm khó quên, chính xác, những từ ngữ này đều không sai khi diễn tả niềm vui của Tâm Tâm lúc này. Nhưng vui vẫn là vui, nhớ vẫn là nhớ, hình ảnh của ba mẹ cô cùng giây phút cả nhà quây quần bên mâm cơm thực lòng vẫn còn in rất sâu trong đầu cô bé.
5 Chuẩn bị bữa sáng xong, mọi người lại quây quần bên mâm cơm giống hệt với một gia đình nhỏ hạnh phúc. Món ăn Tâm nấu vốn đều là những thứ bình dị, dân dã của làng quê mà ai cũng có thể nấu được.
6 Ngày đầu tiên học với gia sư. Không biết có phải ông này rảnh quá đi dạy bảng chữ cái không trời. Toán thì bắt học bảng cửu chương. " Ặc, học mấy cái này chắc khỏi cần luôn, có cái gì mới không đây" Cô ngồi suy nghĩ, nhìn ra cửa sổ ngắm trời, ngắm mây, ngắm đất và bất ngờ bị ông thầy ấy gọi
- Tâm nhi, đọc bảng nhân 9 cho thầy_ Nghiêm khắc, nét mặt nhìn rất đáng sợ, cầm trên tay cái que to đùng gõ trước mặt Tâm
- Thưa thầy, em đã 16 tuổi rồi, mong thầy xem xét lại bài dạy, em và Tuấn Kiệt ca đâu phải đứa trẻ 6 tuổi đâu mà đi học bảng cửu chương với cái bảng chữ cái tiếng Anh đó.
7 Tối hôm đó, ăn cơm xong Băng Tâm lại ra xích đu ngồi hóng mát, suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay. Nhớ lại thái độ của mình với ông gia sư, nhớ lại lúc cô đứng dậy quát thẳng vào mặt cái ông đó, lúc cô bị suýt bị đánh Tuấn Kiệt ca đã đỡ giúp cô và còn cái dáng vẻ sợ hãi, vẻ mặt hốt hoảng đó nữa khiến cô không thể ngưng cười được.
8 " Ngày mới lại đến rồi, aiya thoải mái quá, rất mát a. Cái tên đó bây giờ thức dậy chưa nhỉ?, hay lại "nướng" cháy khét giường rồi không biết?" Tâm tự nghĩ rồi lại cười tủm tỉm.
9 Mười năm bộ đề mà mỗi bộ có tới hơn hai mươi bài suy ra con số bài tập lên đến hơn hai trăm đã thế còn phải làm hết trong một ngày thì vốn dĩ không thể hoàn thành rồi.
10 Sau một tiếng đồng hồ leo núi, cuối cùng cũng tới nơi. Tâm và Tuấn Kiệt ngồi phịch xuống tảng đá gần đó, mồ hôi nhễ nhại "Ồ thì ra người chết ở bên kia.
11 Mặt trời đang khuất dần sau đỉnh núi. Mới đó mà trời đã chuyển sang chiều tà, mọi việc xảy ra quá nhanh khiến người ta phải trân trọng từng giây, từng phút trước khi trời tối hẳn.
12 Một tiếng sau, những cơn mưa lớn ào ạt lướt đi trên bề mặt nâu đỏ của đất. Bầu trời với những đám mây xám xịt, nặng nề kéo lê trong không trung, cuộn thành từng khúc rồi như sà xuống bên những đỉnh đồi, núi hùng vĩ.
13 Đôi mắt dần dần hé mở, sắc mặt, thần thái lúc này của Tuấn Kiệt đã đỡ hơn rất nhiều. Mọi thứ quay mòng mòng một lúc rồi mới chịu đứng yên lại, một chút nhức đầu.
14 Vẻ đẹp trong trẻo của buổi ban mai ngày hôm sau như xóa bỏ đi mọi kí ức kinh hoàng và lạnh lẽo mới hôm qua. Phải rồi, sau cơn mưa trời lại sáng mà! Ánh dương xuyên qua ô cửa sổ có chấn song cao, tràn ngập căn phòng, đùa nghịch với mái tóc của một cô gái nhỏ.
15 Vụ án giết người đã kết thúc, đánh dấu bước tiến đầu tiên của Băng Tâm và Tuấn Kiệt. Hai đứa mới 16, 17 tuổi mà lại vô cùng thông minh và có thực lực.
16 Một ngày nữa lại trôi qua. Tính đến nay chắc là gần được một tháng Tâm và Tuấn Kiệt cùng nhau sinh hoạt, cùng vui vẻ bên vợ chồng bác Dương. Không còn xa cách như ngày mới gặp, gần gũi hơn rồi, thân thiết hơn nhiều rồi.
17 Tâm nghe có tiếng người lập tức ngẩng mặt lên, một chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng theo bản năng, cái vẻ ngoài ngượng ngượng hay ái ngại đều được giấu rất kĩ bên trong, thay vào đó là một nét mặt hoàn toàn khác.
18 Mặt trời đang khuất dần sau đỉnh núi, một màu đỏ huyền huyễn phủ rộng một vùng chân trời phía Tây. Ánh dương rực rỡ tới chói mắt nay còn đâu để lại những tia lụi tàn trong xế chiều nép mình dưới bóng đêm bao phủ.
19 Kể ra thì thời gian căn bản là trôi rất nhanh. Nó có thích chờ ai đâu. Nó cứ đi, cứ đi thẳng và chẳng bao giờ quay đầu lại nhìn cả, lấy một cái liếc mắt thôi cũng không bao giờ có.
20 Chiều lại tới, một buổi chiều nhàm chán và ảm đạm. Cả ngày Tâm ngồi trong căn phòng bao bọc bởi bốn bức tường khô cứng và lạnh lẽo. Không muốn bước chân ra ngoài, không muốn gặp những người xung quanh, cô độc một chỗ tối thui trong góc bức tường, ngồi bó gối nghe nhạc.