1 Làng Dương Tịnh là một ngôi làng rất yên bình, cho đến khi bị Vương Gia xâm chiếm. Nơi này dần trở thành một địa bàn của những cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra giữa hai phái đạo là Vương Gia và Pháp Dịch.
2 Triệu Thiên An lấy sức đẩy Vương Tuấn Khải ra, đôi mắt đẫm lệ đỏ au giận dữ nhìn tên tội đồ tàn bạo trước mặt:
- Cút đi!!!!! Cái loại tiểu nhân máu lạnh như anh!!!!!!! Tôi không bao giờ sống trong một cái nơi địa ngục đầy tăm tối này đâu, anh nghe rõ chưa!!!!!
- Tiểu nhân? Máu lạnh? - Vương Tuấn Khải tiến gần về phía cô với vẻ mặt gian tà
Ép cô vào tường trắng, anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài còn giăng vài giọt mưa thoáng mùi hoa nhài tinh khiết, giọng ôn nhu:
- Ở lại đây với tôi em có mất cái gì đâu nào? Thay cho việc chửi rủa như này chi bằng em ngoan ngoãn nghe lời tôi một chút, biết đâu lại hay?
Cô nghiến chặt răng oán hận, giơ tay tát thẳng lên bộ mặt kẻ trước mắt, chỉ thẳng:
- Bắt tôi sống với một tên sát nhân đáng kinh tởm như anh à? Làm gì có chuyện đó!! Kẻ đã gián tiếp giết hại những người dân làng tôi, chia cắt cha con tôi, kiếp này đến kiếp sau cũng không thể làm bạn!!! Nên nhớ, tôi với anh như lửa với nước, nơi nào có anh thì nơi đó không có tôi!!! - Cô gạt đi những giọt nước mắt chua chát đầy xót thương
- Ý của em là muốn bỏ trốn khỏi đây à? Vậy tôi nói em nghe, cái gì mà Vương Tuấn Khải này đã muốn có thì phải có cho bằng được, thứ gì đã thuộc vào quyền sở hữu của tôi thì dẫu cho một ai cũng không bao giờ lấy khỏi tay tôi được đâu! Biết điều thì cố mà giữ lấy cái mạng của hai cha con em đi, Triệu Thiên An!
- Xin lỗi Đại Vương nhé! Tôi không giống như những cô gái khác đâu, anh tưởng dùng cách đe dọa là có thể giam cầm tôi ở đây sao? - Cô lườm
- Cửa không khóa đâu, em cứ việc bỏ chạy đi.
3 Mặt trời chập chững kéo bình minh lấp ló sau dãy núi cao phủ đầy sương, ánh nắng âm ấm của buổi sớm len qua khung rèm trắng bên cửa sổ gỗ nâu, chiếu nhẹ xuống nửa khuôn mặt còn đang ngái ngủ của Thiên An.
4 Thiên An như bị tiếng sét kinh thiên ngang qua tai. Tim đập ngày một mạnh. Cô không thể ngờ kẻ đứng trước mặt mình lại chính là người anh trai cùng mẹ khác cha khi xưa của cô.
5 Ánh bình minh dịu nhẹ tỏa hào quang chiếu sáng mặt tối của nhân gia gập gềnh, cuộc đời quả thực trớ trêu, duyên phận đúng điểm trắc trở. Giữa khoảng cách của hai con người đến từ hai thế giới khác nhau ấy luôn luôn là vực thẳm.
6 Không khí càng ngày càng nóng dần lên với sự đông đủ của dòng người. Vương Gia từ trước đến nay đều là một gia tộc có thế lực mạnh nhất nhì Trung Quốc, mối quan hệ đương nhiên phải rộng rãi.
7 Ánh trăng sáng bị trùm lấy bởi màn đêm, trời dần nổi những cơn gió nhè nhẹ, hôm nay là ngày 21 tháng 9 - cái ngày vô cùng đặc biệt của Nam Thần Màn Đêm Vương Tuấn Khải.
8 Mặt trời thổi những tia nắng ấm áp gọi bình minh thức giấc, Triệu Thiên An hôm nay dậy sớm một cách đáng sợ, có lẽ cũng bởi vì chuyện tối hôm qua đã làm cô cả đêm trằn trọc không thể chợp mắt.
9 Từ cái lần Thiên An nhận ra rằng bản thân mình là một nữ nhân háo sắc, say mê vẻ đẹp mà bỏ quên lý trí thì Vương Tuấn Khải cũng không còn nói chuyện với cô nữa.
10 - Ôi chao cái đầu tôi!
Tỉnh giấc sau cơn mê man tối hôm qua, Triệu Thiên An ôm đầu khổ sở, miệng không ngừng than vãn. Hóa ra say là cái cảm giác này đây.
11 Triệu Thiên An thực sự sốc toàn tập. Là hôn ư? Lại còn là hôn môi? Thật không thể ngờ được chỉ vì một giây ngu ngốc cũng có thể khiến bản thân cô bị cướp mất đi nụ hôn đầu.
12 Hành động bá đạo này thực sự đã dọa chết bản lĩnh của Triệu Thiên An rồi. Đôi mắt trong veo của cô ngước lên nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của anh, chớp chớp tia lo sợ:
- Đừng đi quá giới hạn.
13 Vương Tuấn Khải càng giận dữ bội phần. Trái tim sắt đá của anh có thể rung động vì một cô gái. Vậy tại sao cô gái này lại không thể bố thí cho anh một chút tình cảm? Cái gọi là sự yêu thương đối với cô ấy khó lắm sao?
Không thể nào! Đường đường là một Vương Tổng khí phách ngút trời, phụ nữ thèm khát vô kể.
14 Mặt trời lên cao, mây trôi thấp thoảng. Căn phòng còn thoang thoáng chút gió sớm, hương hoa tử đằng ngọt ngào phất phơ hòa quyện theo tiếng chuông nhà thơ vang vọng - Và bình minh của con người bắt đầu từ khi ấy.
15 Trong đời Triệu Thiên An có lẽ đây là lần thứ hai cô có thể đứng ở một lộng lẫy và tráng lệ như thế này. Đứng trước tòa biệt thự, trong lòng không khỏi dâng trào một nỗi niềm đầy chua xót.