1 "Yahoooooo! Cuối cùng thì cũng gần đến ngày mình được gặp BTS rồi! Ước mơ sắp thành hiện thực rồi! Yahhhhh!" Tiếng hét hào hứng, phấn khởi của một fan cuồng kpop phát ra từ căn phòng chật hẹp và bừa bộn.
2
Tại sao mình lại bảo là Phương Vy gặp được định mệnh của đời mình. Các đọc giả cũng biết là anh em dòng họ không thể nào có tình cảm nam nữ với nhau được mà đúng không? Nhưng có một bí mật động trời về quá khứ và cuộc đời của chàng trai ấy, mà anh ta không hề hay biết.
3 Sáng hôm sau, là ngày chủ nhật, bà dì phải thức dậy từ sáng sớm để ra tiệm rượu của nhà, mở cửa và buôn bán. Tới giữa trưa thì ông chồng cũng ra ngoài tiệm rượu phụ bả.
4 Và cứ như thế, ngày ngày trôi qua, chủ nhật hằng tuần, lúc Đạo ở nhà, Vy đều làm lơ anh, bơ anh và không nói chuyện với anh. Đây là một sự hiểu lầm quá lớn giữa Đạo và Vy.
5 Câu chuyện vẫn không dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, bà dì kể lại mọi sự việc cho chồng mình nghe, tất nhiên là bả luôn dành phần đúng về phía mình và đổ hết tất cả lên đầu Vy.
6 Khi Vy đã đi vào trong nhà, anh vẫn ngồi trên ghế đá mà ngẫm nghĩ đến những lời cô nói khi nãy. Tại sao em ấy lại không chịu xin lỗi chứ? Lẽ nào việc em ấy bị oan là thật? Mẹ mình là người biạ chuyện? Tại sao em ấy lại nói những lời như vậy với gia đình mình? Em ấy cương quyết không chịu xin lỗi là vì em ấy hoàn toàn không có lỗi chăng?.
7 Trong suốt khoảng thời gian Vy ở đây, cô vừa đi học vừa đi làm nên rất bận, không có thời gian cho cô xả stress hay ra ngoài cho đỡ ngột ngạt. Cô vừa đi học mà còn phải đi làm là vì cô muốn mình mau thoát khỏi cái căn nhà hắc ám này, cô không muốn mình phải cứ suốt ngày ăn nhờ ở đậu vào dì mình.
8 Trong suốt buổi tiệc, Phúc, Vy cùng bạn bè đồng nghiệp ăn uống, vui chơi, nói chuyện rơm rả. Phúc liên tục gấp đồ ăn bỏ vào chén của cô, anh chăm sóc cho cô từng chút một như một người em gái bé bỏng.
9 - Anh không ngờ anh lại là con người tệ đến vậy. Trong mắt em, đối với em bây giờ anh không bằng một người mà em chỉ mới quen biết được vài ngày. Anh thật sự rất tệ đúng không? - Mặc dù anh cảm thấy rất bực mình khi cô nói anh là loại người như vậy nhưng dù gì thì anh vẫn là người có lỗi trước với cô khi đã không tin tưởng cô.
10 Chiều hôm đó, đến giờ ra về, Vy ra trước của chờ người đến rước, Phúc cũng vừa từ trong chỗ làm bước ra, thấy cô đang đứng một mình dựa tường, anh liền chạy lại kẹp cổ cô và nói:
- Sao giờ chưa về mà đứng đây hả? Đợi anh mày ra à, con nhỏ ngốc?
- Bớt tự tin dùm cái đi ba ơi, đu dây điện hoài, không sợ bị điện giật à.
11 Còn riêng Vy thì cứ vui vẻ mà nhận sự ga lăng từ anh. Cô có một chút không thoải mái, vì đối với cô, người trong gia đình không nhất thiết phải làm mấy hành động khách sáo ấy.
12 Và rồi thời gian cứ thế trôi qua, những ngày tháng yên ả đã trở về bên Vy, bà dì cũng không còn la mắng cô như những tuần đầu tiên bở ngỡ. Cô đến trường, có bạn có bè xung quanh cô, đi làm thì có Phúc luôn bên cạnh và giúp đỡ cô, về nhà thì có một người anh thực thụ bảo vệ, chăm sóc và lo lắng cho cô.
13 Thời gian cứ thế trôi qua, chỉ còn mấy ngày nữa là đến Giáng Sinh. Bầu không khí náo nhiệt hơn bình thường, nhà nhà đều trang trí đèn, băng ron, cây thông,.
14 Cô chấp hai tay sau lưng, ánh mắt trìu mến nhìn về phía trước. Giọng cô nhẹ nhàng, hơi buồn, làm người ta phải nghĩ đến một điều gì đó não lòng.
- Anh nè, anh có tin rằng nếu mình đón tuyết đầu mùa cùng một ai đó thì mình và người đó sẽ bên nhau suốt đời không?
- Em mà cũng tin vào chuyện đó nữa hả, trẻ con quá nhóc.
15 Và rồi kì nghỉ cũng đã kết thúc. Mọi hoạt động của cô trở về như thường lệ. Đi học, đi làm thêm, làm tình nguyện để được điểm cộng,. . . mọi việc cứ thế mà tiếp diễn.
16 Ngày trôi qua ngày, tình cảm mới chớm nở ngày nào bây giờ cũng bắt đầu sinh sôi nảy nở mãnh liệt hơn. Có lẽ bây giờ, Vy đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô chỉ chờ một thời điểm thích hợp và nói ra hết cảm nhận của cô.
17 - Cái này là của em nè, còn cái này của con nè, cái này của nhóc,. . .
Về tới nhà, cô không nghỉ ngơi mà tiếp tục soạn đồ đạc và tặng cho người thân của mình.
18 Và rồi, mọi thứ lại tiếp tục trôi qua. Những ngày tháng bình yên ở Việt Nam cũng không còn nhiều nữa. Cái ngày mà cô và anh trở về cũng đã tới.
- Em xong chưa vậy? Chuẩn bị ra xe nè.
19 - Chị biết tin gì chưa? Mẹ của thằng Đạo vừa mới mất. Nghe nói đâu bả gặp được thằng Đạo nhưng thằng Đạo từ chối bả. Bả buổn sinh bệnh nên qua đời rồi.
20 Mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó rồi cũng đến tai tất cả mọi người trong gia đình, Vy biết, dòng họ biết. Mỗi khi có chuyện gì tức tối hay ức chế, bà không bao giờ ngồi yên và giấu cho riêng mình.