1 Một làn gió nhẹ làm tung bay mái tóc của Lục Di, khi nàng đi dọc theo mỏm vịnh về phía dinh cơ Nhậm Triều Phong. Nàng ngắm nhìn ánh mặt trời buổi sớm trên vùng biển yên bình.
2 Mà thực ra thì nàng mong đợi gì ở một con người mà chẳng hề bận tâm tới việc nối lại quan hệ với bà nội, cô bác và anh em họ của anh ta từ khi sinh ra đến giờ.
3 Lục Di nhìn thấy tia sáng yếu ớt trong cặp mắt của anh và nàng cảm thấy người nóng bừng, ngượng nghịu. “Thật ngu ngốc mình đã lỡ miệng. Người đàn ông này có thể dễ dàng suy diễn câu nói của mình theo cách tồi tệ nhất”.
4 Đêm nay sẽ kéo dài lê thê trong căn biệt thự xinh đẹp nằm trên bãi biển. Nhưng anh đã trải qua biết bao đêm mất ngủ ở đây trong năm năm qua? Đáng ngạc nhiên là mãi đến hôm nay, anh mới nhận ra điều đó.
5 Mã Lãnh Bình đang đứng dựa vào bàn làm việc của Lục Di. Khi cửa mở, anh ngước nhìn nàng qua cốc cà phê trên tay:– Tôi tin cuộc hành trình của cô để đối mặt với ngài cháu nội hoang tàn của bà Phùng Gia Yến không lấy gì làm thành công.
6 Không khí im lặng bao trùm căn phòng, khi cánh cửa đóng lại phía sau Lục Di. Bà Gia Yến đứng dậy khỏi ghế:– Đây là lần đầu tiên gặp lại cháu sau bao ngày xa cách mà ta cảm thấy hạnh phúc Triều Phong ạ.
7 Bóng đêm huyền diệu đã nhường chỗ cho ráng vàng rực rỡ của buổi bình minh. Sau một đêm dài trăn trở, Lục Di vẫn chưa nguôi nỗi lo lắng và sự xuất hiện của Triều Phong đã đem lại sự đau khổ ẹ.
8 Làn nước mát như lụa mơn man dịu dàng lên tấm thân kiều diễm. Lục Di gắng sức để quên đi những suy nghĩ đang bức phá tâm can nàng. Một người đàn ông chợt đến với cuộc đời và phá tung cả thế giới của riêng nàng.
9 Triều Phong ngẩng đầu ngỡ ngàng. Anh không thể tin được là nàng không hề bị lôi cuốn vào dòng thác của sự đắm say ngây ngất giữa hai người. Anh không muốn tin điều đó.
10 Khi cánh cửa khép lại, Lục Di quay mặt từ phía bãi biển lại đối mặt với khách – Anh muốn nói chuyện gì với tôi vậy?Sự thiếu vắng nụ cười làm nổi bật thêm sự cay đắng nặng nề trong cặp mắt của Mã Lãnh Bình.
11 Anh ngồi xuống ghế, hớp một ngụm rượu dở dang trong chiếc cốc:– Tôi chẳng bao giờ thích cái cảm giác ấy. Suốt thời gian đính hôn với Hứa Lệ Đình, tôi hầu như lúc nào cũng cảm thấy ghen tuông.
12 Nếu Lục Di là một người phụ nữ khác, một người phụ nữ khác trên trái đất này, thì có lẽ nàng đã không khiến anh suy nghĩ nhiều như lúc này. Triều Phong mặc bộ quần áo thể thao màu xanh đậm.
13 Tiếng gõ cửa vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Triều Phong bước ra bên ngoài. Cốc cà phê trên tay trong khi đầu óc vẫn đang chìm đắm trong dòng suy tưởng.
14 Triều Phong, dù tốt hay xấu, Tinh Doanh vẫn là em họ của anh. Chúng ta là người một nhà. Triều Phong nhếch môi cười. Nụ cười ngạo mạn mà mọi người đã gán ột đứa con hoang như anh.
15 Thời gian như ngừng lại cho đến khi vừa tỉnh táo và đủ sức để cử động. Bà mở mắt ra. Sương mù vẫn chưa tan trên mặt biển. Ánh sáng xuyên qua khe cửa, không đủ xua tan bóng tối ảm đạm trong căn phòng nhỏ.
16 Triều Phong nhìn Lục Di đầy vẻ ngưỡng mộ. Đêm nay, nàng trông giống như bầu trời lúc hoàng hôn. Bộ áo váy màu lam khoác lên người nàng trông như một làn mây mỏng.