1 Số phận của một con người tùy thuộc vào một thứ gọi là định mệnh. Cũng như giờ đây, một cô bé 18 tuổi phải lên xe hoa cho dù cái người mà nhỏ sắp cưới có chăng cũng là tình yêu đầu đời thoáng qua.
2 Cách ngày cưới hơn một tháng…. . Nhỏ sợ hãi chạy nhanh vào phòng và đóng sầm cửa lại. Chỉ mong thoát khỏi cơn dục vọng đầy ham muốn của ba cô. Bên ngoài cửa phòng, văng vẳng tiếng chửi bới thô tục, kèm theo âm thanh dụ dỗ ngọt ngào.
3 -Dượng ơi! Dượng làm gì vậy? Thả con ra! Cứu tôi với! CỨU. . . Uyên gào thét trong vô vọng chỉ mong tìm được một sự cứu giúp nào đó, nhưng không…không…trước mắt cô bé mọi việc thật rối bời.
4 Khi mọi chuyện đã kết thúc, Jane ôm lấy người mình yêu vào lòng. May thay anh tới kịp và ông ta đã không làm gì Đỗ Uyên. Cô bé vẫn ngơ ngơ như rơi vào tình trạng bất ổn định Chưa bao giờ anh sợ mất cô như lúc này, cứ như mình buông tay ra sẽ đánh mất Đỗ Uyên vậy.
5 Tin giờ chót, một đoàn tàu du lịch vừa bị tai nạn, hiện đội cứu hộ đã vớt được một số người ở đó. Đa số bị thương nặng, số còn lại tử vong. Vẫn chưa tìm được xác của cô dâu nên không thể khẳng định được cô ấy chết hay chưa.
6 Uyên suýt ngất! Sao cứ bất ngờ nối tiếp bất ngờ vậy???? Nhìn xuống, bây giờ mới để ý bản thân Uyên đang mặc bộ váy sa rê của cô dâu. Dù chả hiểu tại sao…những thắc mắc cứ đè nặng cái đầu của cô…….
7 Uyên vẫn cứ ngơ ngác như vừa trên trời xuống. Cô bé đi từng phòng, từng nơi, tham quan các ngõ ngách trên con tàu. Thật sang trọng! Phải nói là chủ của nó là một người giàu có, thiết kế cũng rất tinh vi, có thiết bị phòng chống kẻ địch tấn công bất ngờ.
8 -Tụi "Bò Cạp Hoang" từ đâu nhảy lên tàu chúng ta kìa cậu chủ! Khẩn cấp ngay để chống lại chúng! – người đàn ông mặc bộ vest đen nói với vẻ hốt hoảng. Khánh Dương kêu lên hai từ: "Mẹ Kiếp!" rồi buông tay thả Đỗ Uyên ra.
9 -Cái con ngốc này! Cầm dao lại đây mau lên! Tôi hết ghì chặt hắn nổi rồi! – máu ưa ra từ vết thương trên lưng, trên đầu, trên cánh tay của "tử thần"…….
10 Sau mấy tiếng đồng hồ nằm mê man trên giường, Khánh Dương lúc này thật "đáng thương"! Nhưng…dùng 2 từ "đáng thương" dành cho cậu ta có quá không ? -Đỡ tôi dậy! – Dù sức lực gần như mất hết, nhưng vẫn cái giọng ồm ồm hét to mà ra lệnh cho người khác.
11 Jane như nổi khùng vì không tìm được thi thể của người vợ yêu mình. Sống phải thấy mặt, chết phải thấy xác chứ? Anh không cam tâm khi ngày đám cưới cùng là ngày hai đứa bị thần biển chia rẽ.
12 Đỗ Uyên cảm thấy thân nhiệt mình nóng lên từng hồi. Vô duyên vô cớ lại đi làm ô sin cho người khác không công. Mà mất gì phải làm chứ? Vừa đi vừa nhăn nhó khó chịu.
13 Như một ma lực phát ra từ ánh mắt sắc lạnh đó, Đỗ Uyên thoáng giật mình. Cô bé không thắng nổi sự cương quyết của Ryan. Vội chạy đến gần đỡ anh ta ngồi dậy, lúc này khoảng cách hai người thật gần…thật gần… đủ để ngắm kỹ bộ mặt điển trai của Khánh Dương cỡ nào.
14 Cuối cùng cũng đã cập bến. Đó là bãi biển du lịch với những đụn cát trải dài nóng bỏng. Khánh Dương có cả một căn biệt thự đồ sộ ở đó. Vốn dĩ anh sống ở Hoa Kì nhưng lần này sang Việt Nam với mục đích du lịch.
15 Nói đến cái từ "giúp việc" Uyên thấy ngượng, cúi gầm mặt xuống. Cô bé tự thấy mình là một ô sin rảnh rỗi nhất, không có việc gì làm cả. Chỉ ngồi yên chờ lệnh cậu chủ sai vặt.
16 -Cậu chủ tìm kìa! Nãy giờ cô đi đâu vậy? – Một vệ sĩ mặc áo đen nói. Uyên ngơ ngác. -Tìm tôi làm gì???????? Cô bé ngoảnh mặt sang thì thấy Khánh Dương đã đứng cạnh từ khi nào.
17 Nếu cứ tiếp tục đánh nhau như thế này thì có lẽ Khánh Dương sẽ không chịu được. Bởi cậu ta chỉ mới khôi phục lại vết thương cũ chưa khỏe hẳn. Máu từ khóe môi Ryan chảy ra.
18 -Cô đúng là con ngốc phiền phức mà! – Khánh Dương quát to. -Sao có thể trách tôi được chứ! Tôi có cố ý đâu! Anh lúc nào cũng chỉ biết mắng người khác thôi! Do đi theo một "tử thần" đại thiếu gia như anh mới đem lại rắc rối cho tôi đấy! – Uyên cũng bực tức không kém.
19 Ông quản gia cho người đi tìm Ryan khắp nơi. Ông lo lắng đến sốt ruột. Thật chất Rodei xem Khánh Dương như người thân trong gia đình. Và sự thật đó…….
20 -Chìa khóa của hai người đây! Phòng số 102. – ông chủ của khách sạn ấy đưa tay rồi nói. Ryan cõng Đỗ Uyên đến thang máy…. . khi hai người đi khỏi đó…tiếng xì xào của các cô nhân viên -Trông họ không giống vợ chồng chút nào! -Đúng rồi đấy.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115