1 Tiếng suối trong vắt, róc rách vui nhộn chảy qua từng khe đá. Trăng cũng lên cao lắm, sáng lắm. Ở khe núi nọ, có con cáo nhỏ xinh, đôi mắt màu tím, long lanh to tròn hơn cả đá Musgravite, đầy mê hoặc, bộ lông trắng muốt, mềm mịn tuyệt đẹp.
2 Long quốc là quốc gia lớn, và giàu mạnh nhất. Tất cả các quốc gia nhỏ đều sợ bị Long quốc thôn tính. Tuy nhiên quốc vương của Long quốc nhiều đời nổi tiếng thương dân, sẽ không bao giờ phát động chiến tranh ăn hiếp các nước nhỏ.
3 Chuyện xảy ra, bà bà rất tức giận, A Mạnh và A Linh bị phạt xuống dưới chân núi trồng củ cải năm trăm ngày. Nhìn tiểu bảo bối yêu quý, bà chỉ biết lắc đầu.
4 -"Tiểu thư, xin người suy nghĩ lại, tiểu thư. . . "-"Tiểu thư, đừng dọa bọn nô tỳ. "-"Các người đừng lại đây, ta đã bị dồn tới đường cùng rồi. . . không thể nào.
5 -"Bà bà, tiểu mỹ nữ, trảm đi thật có chút đáng tiếc. "Hiện giờ, thời điểm này, chỉ có Bình Vương gia dám lên tiếng. Hắn là đứa cháu được Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nhất, nếu như Quốc Vương sát khí khó gần thì Bình Vương gia lại khiến cho người ta có thiện cảm bởi vẻ thư sinh nho nhã, đối với kẻ trên hay người dưới, đều hết mực chân thành.
6 Điện Ánh Dương canh ba, có tiếng nữ tử cười giòn giã, vang vọng. -"Nương nương, chúc mừng nương nương. . . "-"Có đáng ăn mừng không đây?"-"Rất đáng ạ, hạ thần nghe nói Hoa Quý Phi lần này lành ít dữ nhiều, có khả năng không bao giờ tỉnh lại, ngôi vị Hoàng Hậu này chắc chắn thuộc về nương nương.
7 Quý Phi thấy Quốc Vương nhìn chằm chằm vào tiện nữ phía dưới, lòng không khỏi hoang mang, lẽ nào, chàng bị vẻ đẹp của nó hớp hồn. Nàng sao có thể để chuyện này xảy ra?Thật nhanh chóng, nàng ôm chặt lấy hắn, nũng nịu.
8 Quốc Vương phong Yến mỹ nhân làm Phi, ngày nào cũng nghỉ tại tẩm cung của nàng. Trong phút chốc, nàng trở thành tâm điểm. Kẻ hầu người hạ, ai cũng muốn lấy lòng.
9 Tẩm cung Yến Phi nương nương, A Bích khóc lóc thảng thốt. Nàng không hiểu, không hiểu cơ sự ra sao nữa. Yến Phi vừa mới định rời khỏi, cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại nương nương nữa, ai ngờ, sáng nay thấy nương nương, mừng vui vô hạn.
10 Hắn ít nhất mong, được nhìn một chút dao động trong mắt nàng, nhưng, lại một lần nữa, nàng, khiến hắn thất vọng. Mỹ nhân càng đẹp, càng độc, hắn biết.
11 Nàng khẽ mỉm cười. Nữ nhân này, nàng còn có thể cười sao?Hắn vội vàng lệnh thái giám đi lấy thuốc, nhìn tay nàng mãi không thôi. Bờ môi hắn đặt lên miệng vết thương, nàng khẽ giật mình, máu nàng, có độc.
12 Xung quanh toàn doanh trại đội quân của Long Quốc, biết đi nơi đâu tìm được người đây?Nàng cố gắng khuyên ngăn, mà hắn nhất mực kiên quyết. -"Chàng hà tất phải khổ vậy?"-"Nàng muốn thăm người cũ thì cứ việc, không cần quan tâm tới ta.
13 Ở chốn bồng lai nọ, có vị lão sư râu tóc bạc phơ lắc đầu buồn bã. -"Tiểu Khanh à Tiểu Khanh, A Ngân nhà ngươi sao có thể tu tiên, người nó, cơ bản đã không còn khí tức hồ ly.
14 Quốc Vương Long Quốc, xưa nay vốn kiệm lời, thực ra hắn cũng không nhất thiết phải nói, chỉ cần liếc mắt, đám hạ thần lập tức biết ý. Nhưng hôm nay hắn lại vòng vo tam quốc một hồi.
15 Hắn, ra trận từ năm mười ba tuổi, chưa từng biết sợ là gì. Đã có những lúc, lưỡi giáo kề cổ, thương tích đầy mình, hắn cũng chỉ cười nhạt. Hắn là nam nhân, còn là Quốc Vương.