1 Năm 2002, lúc đó em bắt đầu vào học lớp 6, thật may mắn vì bố mẹ em xin cho học ở trường điểm của tỉnh. Nhà em ở huyện, cách thị xã 20km nên phải ở ký túc xá.
2 Em chỉ sống duy nhất 1 năm trong ký túc xá, và cũng là năm duy nhất được ở gần nàng, được thấy nàng, nói chuyện với nàng hàng ngày, thực sự lúc đó em vẫn chưa hề có chút tình cảm gì, đơn giản chỉ là một người bạn thân chia sẻ với nhau những câu chuyện, những tâm sự.
3 Từ lớp 7, em cùng thằng em họ chuyển ra ngoài, nàng cũng chuyển ra ngoài vì KTX đóng cửa để xây lại. Từ đây bọn em chủ yếu gặp nhau trên lớp, thỉnh thoảng cũng cùng đi ăn bánh khoai bánh chuối hay ăn chè, nhưng không tâm sự được nhiều như trước.
4 Thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng cái đã gần hết 4 năm rồi, biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp với nàng, vui có, buồn có. Lúc bấy giờ bọn con gái bắt đầu chuẩn bị những quyển sổ lưu bút, rồi truyền tay hết đứa này đến đứa khác viết.
5 Sau ngày lễ tri ân, tất cả đều bước vào không khí ôn thi căng thẳng, bận rộn. Em cố gắng tạm quên đi hình ảnh của nàng nhưng khó quá, học không tập trung nổi.
6 Vậy là ngày mà em mong mỏi mãi cũng tới, ngày tự trường và chào đón học sinh lớp 10 trường chuyên. Không biết giờ nàng thế nào rồi nhỉ, biết tin dậu vào trường chắc nàng vui lắm, và nàng học lớp nào, có gần lớp mình không,.
7 Sáng sớm qua chỗ nàng trọ đón nàng đi học, tự dưng không thấy nàng cười nữa. Hình như nàng ngại, vẻ mặt ngượng nghịu pha chút e thẹn, chắc hôm qua nàng đọc bức thư thấy sến quá.
8 Kể từ cái hôm nói lời yêu ấy, mọi thứ xung quanh em như thay đổi nhiều lắm, cảm giác cuộc đời thật đẹp, thật tươi vui. Gặp nàng là vui, xa nàng là nhớ.
9 Từ khi bắt đầu học kỳ 2 năm lớp 10, bọn em hầu nhưng không thể tâm sự ở trên trường, vì sao các bạn đọc chap 8 sẽ hiểu ợ. Bọn em chủ yếu tranh thủ thời gian sớm trước khi đến trường, hoặc những buổi chiều đi chơi cùng nhau.
10 Năm lớp 10 là năm đẹp nhất khi nghĩ vè tình yêu giữa em và nàng, những kỷ niệm thì kể ra cả ngày cũng không hết, giờ nhắc lại vẫn thấy xúc động, xao xuyến, xem lẫn chút buồn và cảm giác hối hận.
11 Cái gì qua thì cũng đã qua, cái gì đến thì nó cứ đến. Sau đợt nghỉ hè năm lớp 11, giường như khoảng cách giữa bọn em quá lớn rồi. Ngày đầu gặp lại, nàng có vẻ gầy đi, trông thương lắm, nàng không cười tươi như mọi lần, em cố gắng trêu đùa nàng nhưng nàng chỉ đáp lại những nụ cười gượng.
12 Tầm một tháng sau khi nàng nói chia tay, thỉnh thoảng em vẫn cố gắng nói chuyện với nàng nhưng không thành công, thậm chí nàng còn cáu với em. Buồn lắm, không biết tại sao nữa, đời đang đẹp bỗng dưng đâm đầu vào ngõ cụt góc tối.
13 Sau khi chia tay không lâu thì em bước vào đợt thi học kỳ 1, sẵn đang đau đầu vì chuyện của nàng, lại thêm cái áp lực chuyện thi cử nữa, rồi em bị mất ngủ triền miên luôn, khổ lắm các bạn ợ.
14 Ngay sau khi biết tin nàng chuyển trường, em cố gắng tìm thông tin về nàng nhưng đều thất bại, hỏi mấy đứa bạn thân thì đều không biết, hoặc cũng có thể có người biết nhưng chẳng muốn nói cho em.
15 Sau khi đỗ ĐH, em bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống không có nàng, cuộc sống của 1 thằng FA. Em bắt đầu quen nhiều bạn mới, có nhiều kỉ niệm đẹp với bạn bè, cũng có nhiều người con gái ngang qua nhưng em chẳng còn cảm giác gì nữa, chán yêu lắm rồi.
16 Tối hôm gặp nàng về, em nhắn tin cho nàng luôn:- Cậu đang làm gì vậy?+ Ai vậy?- Tớ TA nè, lúc chiều cậu chưa lưu số của tớ à?+ À ừ! Cậu nhắn tin bằng Viber nên nó không hiện tên.
17 Buổi sáng phải đi Job chỗ thực tập nên gần trưa mới qua chỗ nàng được. Thằng em họ đang ở đấy nên éo có thẻ mà vào mới đau,. . . Đang tức cho cái số chó thì vòng vào cầu thang bộ không thấy 2 thằng bảo vệ hôm qua đâu.
18 Vẫn như hôm trước, buổi sáng em phải đi Job, tầm trưa mới qua viện được. Và có vẻ như tầm giờ này 2 thằng bảo vệ ở cầu thang bộ đi ăn cơm thì phải, lại không thấy chúng nó đâu, hên vãi (Vozer nào có người thân trong viện huyết học mà bị bảo vệ không cho lên thăm thì cứ tâm 11- 12h đi bằng cầu thang bộ nhé).
19 Lên được có hai hôm thì em phải bù đầu vào việc, thành ra từ hôm đấy không lên với nàng được. Đi Job cả sáng lẫn chiều, tối về lại phải ôn thi nữa, 11 12 mỗi ngày thi một môn, thành ra chỉ trao đổi qua tin nhắn với nàng được thôi.
20 Mấy ngày rồi không gặp nàng, nhớ quá đi mất. Buổi trưa lên viện, lại tiếp tục đột nhập bằng cầu thang bộ. Lên đến nơi thấy mẹ nàng đang ở đấy, chán vãi.