1 5h chiều. Tiết trời sang đông dần trở nên lạnh giá, từng đợt gió gay gắt phả vào mặt người đi đường mùi vị lạnh lẽo ghê gớm của chúng, thật khiến người ta nổi da gà.
2 “Áááááááá…” Trong một ngôi nhà nhỏ thượng tọa trên một con đường nhỏ, tiếng kêu la cứ cách 5s lại vang lên một lần, hại hàng xóm hai bên nửa đêm mất ngủ.
3 Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Một cô gái thân hình mập mạp kéo tay đứa bạn thân vẫn còn ngái ngủ đi ra khỏi sân bay, hai con mắt không ngừng nghỉ chút nào, căng thằng liếc nhìn xung quanh, mong chờ tìm thấy một tấm bảng có ghi tên mình, “Shine”.
4 Một tên con trai, à không, một anh trai đẹp hơn hoa, lù lù xuất hiện chắn tầm nhìn của Sunny. Mẹ ơi, trai gì mà đẹp thế không biết, lại còn cao nữa, hơn cô hẳn hai cái đầu… “Sao vậy?” Shine sốt ruột bước đến, sau đó cũng sững người kinh ngạc.
5 Đánh một giấc cho tỉnh táo, đến lúc mở mắt dậy đã là 11h đêm. Shine dò dẫm xuống khỏi giường, ôm cái bụng bị bỏ đói suốt từ lúc ở trên máy bay đến giờ, mở cửa ra ngoài định xuống bếp kiếm thứ gì đó ăn tạm cho đỡ đói.
6 Sáng thứ hai. Trời mưa. Trống tiết chào cờ. Shyn mãn nguyện đập mặt xuống bàn mơ màng ngủ. Haiz, ông trời đúng là thương cô mà, mưa to như vậy, tiết đầu có thể miễn chào cờ, tiết hai có thể bỏ thể dục, tiết ba là môn Hóa cô yêu thích, tiết tư có thể lấy cớ đau bụng lên phòng y tế nằm, tiết thứ năm có thể đường đường chính chính từ phòng y tế lết thẳng về nhà, đối với kẻ lười nhác như cô quả là sung sướng, quả là cơ hội nghìn năm có một.
7 Đến lượt Sunny ngoác miệng lên cười trên nỗi đau của Shyn, đáng đời, ai bảo lúc nãy dám cười cô chứ?! Shyn lười biếng nhìn cơn mưa dai dẳng ngoài trời.
8 - Trở lại trương học, thời điểm gần 2 tiếng trước - Sunny khổ sở xách xô nước đầy đi vòng quanh phòng giáo vụ, mới 6 vòng, còn 4 vòng nữa, cô đưa tay lên quệt mồ hôi, không khéo xách xong chỗ này cô lâm trọng bệnh mất.
9 Huy Nam và Huy Khánh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, Huy Khánh tai đeo headphone, lưng dựa vào tường, hai mắt khép hờ, khí chất tỏa ra vô cùng lạnh lùng cô độc.
10 Sunny chống cằm tưởng tượng, không biết bạn Vương Uyên đó là người thế nào nhỉ, xinh đến mức nào nhỉ, hiện tại đã bị Huy Khánh làm cho xấu hổ siêu cấp như vậy, liệu ngày mai có dám vác mặt đi học không nhỉ… Huy Nam ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn sách dày.
11 Xe dừng lại trước cổng biệt thự. Tài xế ném cho cô một cái ô lớn, sau đó cửa xe tự động mở, Huy Khánh lạnh lùng ra lệnh cho cô, “Vào nhà đi!” Shine ngoan ngoãn mở ô xuống xe.
12 Thời tiết: Mưa to, gió rít, càng về đêm càng rét đậm rét hại. Ba cô nương rúc trong một cái mền dày, trên một cái giường lớn, ấm áp sung sướng đến run rẩy.
13 Đang ngủ ngon bỗng nghe tiếng đập cửa. “Dậy mau! Đi học thôi! Bà chị à! Lèm Bèm à!” Kelvil đứng bên ngoài lớn tiếng gọi, “Mau dậy đi, bọn tôi bỏ lại mấy người bây giờ đấy, giờ ngày không có xe bus đâu!” Shyn hậm hực mở mắt.
14 Shine lười biếng phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Hai đứa não teo này, chẳng lẽ hai đứa nó không nhận thấy nắng còn chưa lên sao? Ớ, nhưng mà có chuyện đấy, tên ẻo lả kia ban nãy có nói là “Bọn tôi bỏ lại mấy người bây giờ”, không phải trong từ “bọn tôi” đó cũng có Huy Khánh chứ? Cô đột nhiên tỉnh táo hẳn, ngồi bật dậy nhìn quanh phòng một lượt.
15 Một khu vực hỗn loạn có tiếng ở miền Nam Châu Âu. Chủ nhân hiện thời của khu vực này, không ai khác chính là Huy Gia vang danh bá chủ. Shyn lái xe với tâm trạng buồn bực.
16 Thực ra Shyn không phải là một cao thủ kỳ tài lái xe, kỹ thuật và tay lái của cô đều rất yếu, thêm cảnh bắn súng hoành tráng như trong phim điện ảnh diễn ra ngay trên đường phố, mục tiêu lại chính là nhằm vào chiếc xe dẫn đường của cô, tất cả cùng dồn lại khiến đầu óc cô hoảng loạn đến mức muốn nổ tung ra, có điều sinh mạng rất đáng quý, lúc này cô nhất định phải bình tĩnh lái xe bỏ chạy, thà liều lĩnh bán mạng cho tốc độ còn oanh liệt hơn là oan uổng ngồi im để người ta bắn chết.
17 19h29p. Reventon hộ tống Mercedes dừng lại trước khách sạn Sunny, thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hàn. Hàn Khả Đăng, còn có tên là Sunny, chính là người thừa kế hợp pháp khách sạn này.
18 Sunny nheo nheo mắt nhìn Shine. Thông minh, rất thông minh. Không hổ danh đại tiểu thư nhà họ Hoàng, không những thông minh mà còn rất giỏi quan sát. Mọi vị trí trong khách sạn này, cô hiểu rất rõ, một khi đã canh gác thì đến con ruồi cũng không bay ra được, nhưng cửa nhà vệ sinh nữ thì lại khác, đó là nơi đặc biệt nhạy cảm ít người chú ý, đương nhiên cũng chẳng ai rảnh hơi đem súng dắt vào lưng quần mà đứng ngoài canh cửa.
19 Chỉ một câu đơn giản được Shine nhẹ nhàng nói ra, đã đủ để làm chấn động tất cả những người đang có mặt. Tất cả nghe xong đều chạy thục mạng về phía trước, không cần giữ gìn khí chất phong độ gì nữa cả.
20 Đoàn xe kềnh càng hộ tống Huy Khánh nối đuôi nhau phóng nhanh trên đường phố, rời khỏi khu vực trung tâm, tiến về vùng ngoại ô phía nam thành phố. Shine cựa mình một cái, khẽ nhíu mày rồi mơ màng mở mắt nhìn xung quanh một lượt.