1 Một ngày đẹp trời tại thành phố X, có một đôi nam nữ đang cùng nhau đi dạo bên dòng sông. Chợt người con trai lên tiếng: “ Tử Di! Em không sợ nguy hiểm khi ở bên anh sao? “
“Không.
2 Nhớ lại 10 năm trước lúc anh gặp cô.
“Aaaaaa!”-một tiếng nói trong trẻo vang lên. Đó là một cô bé.
“Có chuyện gì? “-Lăng Thiên hỏi tài xế về cô bé kia.
3 Tại nhà của Hạ Tử Di.
“Chào ông Hạ!”-A Nhất (thuộc hạ thân cận của Lăng Thiên) nói.
“A. . . A Nhất! Sao cậu vào đây được? “- Hạ Minh Lâm giật mình khi nhìn thấy thuộc hạ của Lăng Thiên vào nhà mình.
4 Thấy Hạ Tử Di đi về phía chiếc xe, A Nhất vội chạy đến mở cửa.
“Phu nhân! Mời“. Nhưng Hạ Tử Di lại đi thẳng đến chỗ xe của mình mà không thèm đếm xỉa gì đến hắn.
5 Sáng hôm sau. . .
Vừa mở mắt, cảm giác có người đang ôm eo mình cô quay lại đằng sau. Là một người đàn ông???
“Aaaaaaaa!”- cô giật mình la toáng lên.
6 Hạ Tử Di đứng ngoài ban công phòng ngủ, gió nhè nhẹ thổi bay vài lọn tóc của cô. Bầu trời hôm nay thật giống hôm đó! Ký ức chợt ùa về.
“Em có nhìn thấy ngôi sao đó không? Ngôi sao sáng nhất đó là em!”
“Còn ngôi sao lớn bên cạnh là anh đúng không? “- Hạ Tử Di hỏi lại.
7 Anh rời khỏi môi cô rồi bế cô trở vào phòng ném lên giường.
A --” Hạ Tử Di bị rơi choáng đầu hoa mắt, đang muốn đứng lên, người khác đã nhào tới. Cảm giác được tay anh sờ loạn ở trên người mình, cô kêu to:
“Anh.
8 “Đúng! Tôi vô liêm sỉ! Tôi rất vô liêm sỉ? Vậy tôi sẽ cho em biết như thế nào là vô liêm sỉ? “. Anh hung hăng kéo cô lại gần rồi hôn lên đôi môi mềm mại kia.
9 “Bồi thường bao nhiêu? “. Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Theo phản ứng, Hạ Tử Yên quay người ra phía sau. Là một chàng trai?
“À. . . quý khách nói gì vậy? “
“Cô ấy phải bồi thường cho các người bao nhiêu? “.
10 Ở công ty Lăng thị.
“Chủ tịch! Chiều nay là bữa tiệc sinh nhật của Hà tiểu thư! Hà Dĩ Thâm mời ngài đến dự! “. A Nhất nói
“Nói với ông ta. . . chiều nay tôi không rảnh! “
“Chủ tịch.
11 “Cô ấy. . . Là vợ tôi? “. Anh thản nhiên nói mà không hề để ý đến thái độ của Hà Tư Diệp. Cô ta sững sờ khi nghe anh nói như vậy.
“Anh nói gì? Cô ta.
12 “Tôi. . . Cô ấy bị ngất trong toilet? Tôi chỉ giúp cô ấy thôi? “ Vốn định nói tên mình nhưng cô lại nghĩ không cần thiết.
“Được. . . Tôi đến ngay!” Anh vội vàng chạy đến toilet.
13 Dương Hiểu Phàm đưa Hạ Tử Yên đến một nhà hàng sang trọng ở Newyork.
“Ờ. . . anh không cần phải đưa tôi tới nơi sang trọng như vậy đâu! Vả lại tôi.
14 “ Điều tra về cô ta như thế nào rồi? “ Hà Tư Diệp ngồi trên sofa đưa mắt nhìn một người đàn ông. Người đàn ông kia đưa cho cô ta một tập hồ sơ.
“Đây!”
Hà Tư Diệp mở tập hồ sơ ra rồi mỉm cười: “Tốt! Tiền đây? Khi nào cần tôi sẽ gọi anh!” Người đàn ông kia gật đầu rồi cầm tiền ra ngoài.
15 “Em muốn tự mình nhả ra hay là muốn để tôi ra tay. ” Âm thanh nhẹ đến không thể nhẹ hơn lọt vào tai Hạ Tử Di làm cho trái tim cô thấy rét run lên. Rõ ràng là miệng cắn đến rất đau rồi nhưng cô vẫn chưa muốn nhả ra.
16 “Chúng ta vào phòng nói chuyện! “ Lăng Thiên vừa nói vừa đi thẳng vào căn phòng đối diện.
“Mời ngồi! “ Giọng nói lạnh lùng của Lăng Thiên vang lên.
17 Sau giờ học. . . .
“Vân Ly này. . . Ví dụ thôi nhé! Nếu như. . . có người chỉ vừa mới quen tỏ tình với cậu. . . thì cậu nghĩ sao?”
“Hả??? anh ấy tỏ tình với cậu?” Vân Ly không thể tin những gì mình vừa nghe.
18 Lăng gia. . . . .
“Chào thím! “ Thím Trần vừa ra mở cửa thì đã thấy Hà Tư Diệp. Rốt cuộc cô ta đến đây làm gì?
“Có Hạ Tử Di ở nhà chứ ạ?”
“À. .
19 “Alo. . . . . . . thiếu gia! Thiếu phu nhân. . . . “ Thím Trần ấp úng không dám nói chuyện cô tự nhiên biến mất với Lăng Thiên vì biết anh sẽ rất tức giận.
20 Newyork
“Cảm ơn anh. . . ” Ngồi trên xe, Hạ Tử Yên lên tiếng.
“Về chuyện gì? “
“Đã đưa tôi đi ăn! “ cô ngây thơ trả lời làm anh bật cười. Anh còn tưởng có chuyện gì cô mới cảm ơn.