1 Cầm trên tay lá thư báo trúng tuyển,Lam Anh la lên. _Bố,mẹ,con đậu rồi. Chờ suốt 18 năm sài cuối cùng con cũng thành sinh viên y. Mừng quá!_Con đậu rồi hả?Trời ơi,tại sao con không rớt?_BÀ nó nói gì kì vậy,con đậu đại học tại sao không mừng?_Ba nói đúng đó mẹ.
2 đứng trước cửa tiệm,Lam Anh tự nói với mình rằng:_Được rồi,công việc đầu tiên của mình. Cố gắng lên,tất cả mọi việc đều không khó chỉ cần cố vượt qua.
3 _Ôi,đây là trường đại học y đấy hả,to lớn quá. Mình sẽ học ở đây ư?Mừng quá đi. Được phải cố gắng học tập. Lam Anh đứng cười hehe. _Này,đồ con rùa chậm chạp,cô đứng đây làm gì vậy hả?Một giọng nói quen thuộc từ đằng sau vọng lại.
4 _Này,đồ con rùa,về chung zới tui. Lam ANh bất ngờ trước lời mời của Tiểu Phong. _Tôi biết là tôi rất đẹp và quyến rũ nhưng đừng đột ngột như vậy chứ. _Đừng có khùng.
5 _Ưm,trời sáng chưa vậy. Vừa mở mắt ra,Lam Anh đã thấy Tiểu Phong ngủ gục trên bàn. Cô tiến lại gần và nhìn anh thật lâu. Nếu như anh bớt cộc cằn thì tôi sẽ yêu anh.
6 _Cô nói là cô thích tôi,yêu tôi?_À không,tôi chỉ ví dụ thôi mà. Nếu như anh dịu dàng một chút thì. . . Lam Anh bối rối. _Vậy à,còn tôi thì cảm thấy có cô thì cuộc sống có ý nghĩa hơn một chút.
7 _Hắt xì. . . Con rùa đó,dính vào cô ta đúng là xui xẻo. Hắt xì. . . vô tình vừa thôi chứ. Lần đầu tiên người ta lấy hết can đảm tỏ tình thì từ chối ngay lập tức không cần suy nghĩ.
8 _Em đã phải chịu đựng đau khổ một mình sao?Chỉ vì anh không xứng mà mẹ em cấm đoán sao?_Ưm. . . Nhức đầu quá. Lam Anh từ từ tỉnh giấc. Đây là đâu?_Phòng của anh.
9 _Thưa mẹ,con mới về. Lam Anh bước vào nhà,cô thấy ngay mẹ mình đang ngồi đợi cô. _Về rồi hả con,ngồi xuống đây,mẹ có chuyện muốn nói. _Chuyện gì vậy ạ?_Mẹ muốn con đính hôn với một người.
10 Ngay bây giờ,tại nhà Lam Anh đang diễn ra bữa tiệc mừng sinh nhật 19 tuổi của thiên kim nhà họ Trần. Mọi nhân vật tai to mặt lớn đều có đông đủ,kể cả Tiểu Phong và ông nội.
11 Sau bữa tiệc sinh nhật của tôi,cả nhà nhận được email của anh Đại Trung. Anh ấy sẽ về vào ngày trước khi Tiểu Phong khởi hành đi Mỹ. Mọi người trong nhà đều háo hức chỉ có mình tôi là mang tâm trạng buồn bã.
12 Ngày lại tiếp ngày,cho đến khi công ty của ba tôi lâm vào cảnh khó khăn. Không có lãnh đạo thì cho dù có cứng rắn,vững chắc bao nhiêu thì cũng sụp đổ.
13 Buổi tối ở nhà tôi,mọi vật chỉ còn là tĩnh lặng,mọi âm thanh đều biến đâu mất rồi. Tôi nhớ cái buổi tối mà ba và anh tôi chưa bị tai nạn quá. Gia đình vui vẻ chứ đâu phải như bây giờ,tôi buồn nhưng buồn thì ích lợi gì mà giờ đây mọi việc đâu quay lại được chứ.
14 Đứng trước trường học,tôi không dám bước vào. Trốn học một tháng,tôi sợ. . . . . Đứng suy nghĩ mãi bỗng nhiên,một bàn tay ai đó đặt lên vai tôi. Giật mình,với bộ mặt đáng sợ nhất tôi quay lại.
15 Tôi lê bước trên hành lang,không muốn bước vào lớp vì tôi biết tôi sẽ chạm mặt anh. Tôi quá yếu đuối tôi sợ tôi sẽ ngã lòng. Hiện tôi không muốn yêu mà cũng không cần yêu.
16 Qua nụ hôn của anh,tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi. Nhưng tôi liệu có thể yêu anh nếu như tôi chỉ mang lại cho anh đau khổ. Đã nhiều đêm tôi trằn trọc không yên và tự hỏi mình có yêu anh không.
17 Tôi đã quyết định,cho dù có khó khăn đến đâu,tôi cũng sẽ đi trên con đường mình đã chọn. Tôi luôn được mọi người bảo vệ nhưng bây giờ đã đến lượt tôi.
18 Kể từ hôm đó,Minh Hùng tránh mặt tôi,càng tốt chứ sao,chính mình muốn gạt anh ấy ra mà. Tôi buồn nhưng không thể khóc bởi vì nước mắt từ lâu đã cạn. Tôi bây giờ chỉ có việc học mà thôi mặc dù cả thầy cô cũng không còn muốn dạy.
19 Đi học,có lẽ trường là nơi tôi xem là địa ngục nhưng tôi cần đến đó. Nó là nơi mà tôi có thể học thêm kiến thức. Tôi cần nó để cứu sống anh tôi từ giấc ngủ.
20 _ Có phải như vậy không?lam Anh mà tôi yêu chưa bao giờ tồn tại à?Cô gái xinh đẹp,hiền lành biến đâu rồi mà bây giờ chỉ còn một cô nàng đáng ghét. Không,tôi không tin,anh không tin là em như vậy,Lam Anh.