21 Lạnh quá,người ướt nhẹp,tôi trốn trong một ngôi nhà hoang. Trời vẫn mưa rả rích. Tại sao tôi không muốn về nhà?Không,tôi không muốn. Mưa cứ tuôn rơi,vết thương lòng chừng nào mới hết?Đưa tay ra hứng mưa,tôi vô thức,chả nghĩ gì nữa.
22 Đã hai ngày kể từ khi tôi gặp lại Tiểu Phong,tôi vẫn trốn ở nhà,không đến trường. Nghe nói Minh Hùng đã đi học lại nhưng anh vẫn phải mang theo đôi nạng.
23 _Anh vẫn yêu em,chưa bao giờ anh xem em như em gái. Ánh mắt anh thật lòng. _Vậy tại sao không gửi mail về cho em. _Bởi vì. . . ông nội không cho phép.
24 Ngày hôm sau,tôi đi học. Mọi thứ trở lại bình thường riêng mọi người ai cũng nhìn vào tôi. Họ không tin đây là con người thật của tôi sau những ngày vừa qua.
25 _Thưa bác sĩ,Lam Anh bị bệnh gì thế ạ?Giọng của Tiểu Phong nhỏ thế?Tôi đang ở đâu. Hình như đây là. . . . XOẢNG. . . . tiếng ly vỡ. Chuyện gì đã xảy ra?_Tiểu Phong,em đang ở đâu?Anh làm gì vậy.
26 Tôi muốn quên đi mình là ai?Đau đớn từ trong lòng,tôi khụy xuống bên chân cầu thang. Khóc nức nở,vô tình,một người đi ngang qua đó và **ng trúng tôi. Mất thăng bằng,tôi ngã xuống dưới.
27 Tôi đã nghe về chuyện của Lam Anh,cô ta đã mất trí nhớ. Tôi cũng muốn mất trí đây. Quên hết những ngày buồn bã,đau khổ do cô ta mang lại. tại sao lòng tôi lại buồn đến thế?Cứ nghĩ đến việc cô ấy quên tôi,tôi lại buồn.
28 Hàng đêm,tôi vẫn thao thức tự hỏi mình là ai?Tôi chỉ có thể biết quá khứ của mình qua những lời kể của anh Tiểu Phong. Nhìn về những bức hình chụp,tôi càng buồn hơn.
29 _Thời gian dừng lại nghĩa là gì?ý anh là sao?_Anh không giấu nữa,anh đang mắc bệnh ung thư thời kì cuối. Thời gian không còn nhiều,anh sắp phải ra đi.
30 _Trường học là đây sao?Tôi chẳng nhớ gì cả. Lạ lẫm quá. _Vì em thường xuyên nghỉ học mà. Vào trong đi,anh sẽ dìu em. _Á,tôi vấp phải cục đá rồi. _Con rùa luôn hậu đậu mà.
31 _lam Anh,có lẽ em có ấn tượng rất sâu sắc về Mỹ Hân đấy. Nó là gì nhỉ?A,nhớ rồi. _Nụ hôn đó,có lẽ nó là chìa khóa để Lam Anh nhớ lại mọi chuyện. Minh Hùng la lên cắt ngang Tiểu Phong.
32 Mọi âm thanh chỉ còn là tĩnh lặng,mọi người đều lo lắng không yên. Lòng tôi đau lắm,tại sao?Hãy nói cho tôi biết rằng Tiểu Phong sẽ khỏe lại,ai đó hãy nói câu đó đi.
33 Đám tang của Tiểu Phong,mọi người đều khóc chỉ riêng tôi ngồi thừ đó chẳng làm gì. Tôi không tin Tiểu Phong đã ra đi,ai đó hãy bảo tôi rằng đây chỉ là một cơn ác mộng.