1 -"Tôi xin tuyên bố, cô Lập An Hạ và anh Mục Tống Thần chính thức trở thành vợ chồng. Từ đây về sau. . . "
Cuối cùng, cô đã trở thành vợ người này. Một người cô quên biết chưa hơn hai mươi bốn giờ.
2 Nếu cần một thứ gì đó để chữa lành mọi vết thương, Lập An Hạ tin rằng đó chính là thời gian. Thời gian có thể xóa nhòa tất cả, có thể khiến tâm cô dần dần tĩnh lại và nhận ra tình yêu thật sự của mình.
3 Đời đúng là chẳng lường trước được việc gì. Cứ ngỡ sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại, thế mà cuối cùng vẫn chạm mặt nhau trong tích tắc. Lập An Hạ đẩy xe đi giữa các quầy hàng, tình cờ nghe được tiếng của một đôi nam nữ quầy bên cạnh.
4 Mục Tống Thần xoay xoay cây bút trong tay, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa chính, hình như là đang chờ đợi thứ gì đó. Đột nhiên, một tiếng gõ cữa làm hắn trở nên phấn khích hơn, khẽ tằng hằng rồi nói:
- Vào đi.
5 Ngôi nhà của Mục Tống Thần được xây ở một con phố tuyệt đối yên tĩnh. Nơi này buổi sáng còn có thể nghe vài tiếng rao bán, nhưng đến tối thì lại không có bất kì tiếng động nào.
6 Thời gian một ngày của mỗi người là 24 giờ, không hơn không kém. Đó là về phần độc thân. Riêng khi ta bắt đầu sống chung với một người khác, mọi chuyện sẽ bắt đầu thay đổi.
7 - Ơ? Tiểu Hạ Hạ?
- Mị Nhi?
Lập An Hạ nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, không khỏi bất ngờ. Lan Mị thân phận cao quý, sao lại có thể đi vào một nơi thấp kém thế này?
- Đã bao em đừng gọi chị là Mị Nhi!
- Đâu có! Tự dưng thấy chị là em bật ra tiếng đó thôi, không hiểu sao nữa!
- Trời đất! Hạ Hạ - Lan Mị xoa xoa gò má cô - Ai đánh em đây a?
- Chị ăn sáng chưa?
- Chưa.
8 Tối nay Mục Tống Thần không về nhà ăn cơm, đúng là chuyện lạ nha! Lập An Hạ nhìn con số đồng hồ chỉ đúng tám giờ hai lăm, có chút sốt ruột. Hôm nào hăn cũng sáu giờ là về đến, còn hối cô làm thức ăn, sao hôm nay đã biệt tăm rồi? Hay là đi tiếp khách? Cũng đúng, Mục Tống Thần là chủ tịch của Mục Thị, dĩ nhiên là bận trăm công nghìn việc.
9 Lập An Hạ bị tiếng động lớn kia làm cho giật hết cả mình, người giật mạnh một cái. Cái người này. . . Định ám sát cô sao? Muốn cô nhồi máu cơ tìm mà chết sao? Muốn giết cũng đừng ác như vậy chứ a! Mục Tống Thần đi được hai bước, đột nhiên xoay người.
10 Lập An Hạ vừa bước vào sảnh lớn của Nam Đoàn, đã thấy nhân viên xếp thành hai hàng kính cẩn. Cô khẽ khàng chui vào chỗ đứng, Lương Vũ Vy khẽ nháy mắt với An Hạ.
11 Ngược dòng thời gian. . .
Nam Ân và Lương Vũ Vy quen nhau trong một lần lẩn trốn đám fan. Xuất thân, tính cách và địa vị giống nhau nên dần dần cả hai trở nên thân quen.
12 Oaa. . . Nhiều đồ ăn quá đi!!! - Lập An Hạ hai mắt sáng rực như sao, hồ hởi nói to.
Khách khứa xung quanh đồng loạt quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt.
13
Mục Tống Thần chưa từng thấy Lập An Hạ như vậy bao giờ. Chưa từng. Tức giận đến mức nghiến chặt răng, hai tay cuộn lại nhưng vẫn cúi gầm mặt, không nói một lời nào.
14
Con phố vào buổi tối trở nên yên tĩnh kì lạ. Chiếc xe vẫn di chuyển chầm chậm trong màn đêm. Dưới ánh đèn đường, gương mặt thâm trầm của người kia trở nên nghiêm nghị hơn thường ngày.
15 - Mục Tống Thần, con xem đi, xem xem người vợ này của con đã làm nên cái chuyện mất mặt gì! - Người phụ nữ tức giận quăng thẳng tờ báo lên bàn, khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh nhìn hắn.
16 - Khiêm, khi nào thì mắt em mới sáng trở lại?
- Tiểu Chi, cố gắng lên, chỉ một chút nữa, rất nhanh thôi.
Cô gái nở nụ cười rạng rỡ, gương mặt xinh đẹp lấp lánh niềm hạnh phúc không tài nào che giấu.
17 - Mục Tổng, Hạ Tổng đã chính thức vào "vị trí chiến đấu", nhất định giành lấy hạng mục lần này. Xem ra tình thế càng lúc càng phức tạp, có rất nhiều người có ý định muốn đối đầu với Mục Thị của chúng ta.
18 - An Hạ, chị ở đây! - Lập An Vy vẫy tay nồng nhiệt kêu gọi.
- Hừ, cuối cùng chị cũng nhớ đến em à? - Lập An Hạ thả túi xách xuống ghế ngồi, bĩu môi nhìn chị mình - Chị và tên Hạ Nhất Kỳ kia sao rồi?
- Bọn chị á.
19
- Mục Tổng, rõ ràng khi nãy chúng ta đã xem giành được hạng mục đó! Vì sao cuối cùng ngài lại quyết định buông xuôi, nhường cho Hạ tổng?
Mục Tống Thần hơi nghiêng người, né tránh cái nhìn của Tư Liễu.
20 "Rầm!!"
Tiếng phá cửa kinh thiên động địa bất chợt vang lên. Từ Cố Hải đang say đắm trong cơ thể xinh đẹp của cô gái, bỗng dựng đứng người. Ông ta ngồi xổm dậy, hai tay hơi run rẩy, nhìn một cỗ máy lạnh như băng từ từ tiến vào.