1 Chiều lất phất mưa,những hạt mưa ẩm ướt,lất phất,chăm chỉ lặng lẽ trượt ngoài cửa kính,trôi từng dòng nhỏ xuống như những hạt nước mắt nhẹ nhàng,không hẹn khi nào sẽ ngừng rơi.
2 Thang máy di chuyển. 5…4…3…2…1Đôi mắt tròn khép chặt trong hàng mi cong lười biếng mở. Cánh cửa to đùng cũng dần tỉnh ngủ với Đường Đường. Đôi chân chầm chậm bước ra cánh cửa thang máy.
3 Định mệnh là một thứ kì lạ. Định mệnh để con người ta vẫn hàng ngày gặp nhau,để con người ta gần nhau,hiểu nhau yêu nhau rồi đẩy con người ta xa nhau phũ phàng.
4 Chiếc xe chở hai cô gái đã đi xa. SANDING SHOP- Này đợi tớThy Thy gọi với theo cái bóng đằng trước. Cuối cùng cũng đuổi kịp. Người đi bên cạnh cô nhởn nhơ- Gã đó bị cậu dọa chắc chết quá,haha- Cậu cũng cho hắn lên thớt mà- Tại cái nụ cười nhếch nhác đó,mà cậu cũng cất điệu cười đấy đi.
5 Căn phòng phảng phất mùi thuốc lá. Hạo Phong trầm ngâm trước máy tính. Những ngón tay nhẹ nhàng di chuyển chuột,gõ gõ bàn phím. Khẽ nhấc chiếc kính,day day thái dương.
6 - Năm hạt,ba bên này,hai hạt bên kia nhỉ???Thy Thy loay hoay với tác phẩm đã hoàn chỉnh,thêm phụ kiện nữa là xong. - Này Miu,cậu nghe không đấy- Gì cơ- Cái con người,người ta đang hỏi cậu mà cậu cứ cắm mắt chỉnh khuy áo là sao- Tớ cũng đang làm mà- Liếc sang thì cậu bỏ bộ váy đấy chắc-Thy Thy phụng phịu- Gì nào- Đường Đường nhíu mày,lý luận gì đây,tác phẩm của mình mà đi hỏi cô là sao- Tớ gắn ba hạt bên này,hai hạt bên kia được không? Sợ nó hơi lỉnh lỉnh,hay đính hai trên ba dưới nhỉ- Sợ lỉnh kỉnh sao không bỏ bớt- Bỏ bớt?- Một cái thì trơn quáĐôi lông mày lá liễu nhướn cao.
7 Những ngày cuối tháng ba thật trong lành. Cái se se lạnh cuối mùa đông tranh giành với ánh nắng chen lấn. Ai cũng muốn giành phần thắng. Những hôm đổ nắng,ngột ngạt khiến người ta nghĩ rằng hè đã về.
8 Hạo Phong chở chiếc Ford đến đón em gái. Trời đã tạnh mưa. Đường Đường thầm tự chê mình sao không nghe lời bạn thân,để cô ấy ‘sốt”Nhìn gương mặt trắng bệch ngây ngô của Thy Thy,Hạo Phong không khỏi lo lắng- Lúc đi nó vẫn ổn mà- Thy Thy trong tình trạng này mới 20 phút.
9 Cánh cổng SANDING nhỏ dần,chạy ngược lại phía sauChiếc tacxi nhẹ nhàng hòa vào dòng xe cộ đông đúc,chở một người rời khỏi SANDING, trở về nhà. Hình ảnh phản chiếu trên chiếc gương chiếu hậu là ánh mắt tròn hướng ra ngoài cửa xe,gương mặt xinh đẹp hơi đanh lạiĐúng là,chẳng nên gặp lại anh taĐã không còn việc gì để gặp lại,nhưng cuối cùng,con người ấy còn cứu cô,dù không muốn thừa nhậnAnh ta coi thường người khácĐúng là cái tật của đám thiếu gia công tử bột“Anh ta không dễ dàng bỏ qua cho cô nếu không chồng đủ tiền đâu”Anh ta,cuối cùng cũng chỉ biết đánh giá một người bằng tiềnĐã biết những thiếu gia công tử như anh,đều như vậyNhưng…Anh cũng thế sao?Hay ngay từ đầu cô đã nhìn anh khác với đám công tử đấyCô…thất vọng vì anhCô đã từng hy vọng điều gì ở anh sao?Nếu không,sao lại có cảm giác thất vọng,mong anh sẽ không như vậyKhẽ lắc đầuNhư muốn phủ nhậnThật ra,cô nhìn anh…không quá tệNói cho cùng,cũng chỉ là anh nhắc nhở côCũng chưa hẳn anh lên mặt với cô là nếu không gặp được giám đốc như anh thì cô gặp rắc rối rồiÝ của anh,có khi nào chỉ đơn thuần nhắc cô những người như gã đó không dễ dàng bỏ qua cho cô thôiCó phải cô suy nghĩ quá nhiều không…Chỉ đơn giản vậy thôiCó thể sao“Giám đốc”“Tôi không…là cô ta…giám đốc,xe tôi…”“Đến chỗ kế toán”Đôi môi hồng cong lên ,nhưng đầy đủ cả hai bên miệngNụ cười hiền thích thú hiếm có.
10 Thy Thy đã thoát khỏi trạng thái “đơ” sau nỗi ám ảnh “nhầm nhà vệ sinh nam”. Đường Đường đã tìm cho cô một lý do “hợp lý” :cô không cố ý. Đúng thế,đúng là cô không chú ý.
11 - Cậu không sao chứ- Mình làm sao được chứ- Cậu một mình được chứ- Cậu nghĩ mình làm gìThiên nhíu mày. Vẻ đa tình luôn dán trên mặt Thành đã tắt ngấm từ bao giờ.
12 Chiếc Lamborghini trắng sữa chạy đến khu đô thị vàng. Biệt thự nhà họ Đường đẹp dịu dàng trong màu đêm,nằm gọn gàng giữa những tòa nhà cao chọc trời. Dừng lại trước cánh cổng xanh bóng loáng,Hào Thiên mệt mỏi,hai tay khẽ day thái dương“Tại sao Yến Chi lại về đây”“Đúng là chằng nên để cậu ấy đến đó”Khẽ lắc đầu.
13 Ánh sáng len vào căn phòng màu kem lạnh lẽo. Từng cơn gió rít thổi tung tấm rèm. “Mình còn đến đó làm gì”Khép đôi mắt mệt mỏi,Hào Thiên muốn tìm,một giấc ngủ,bình yên.
14 Khi bạn buồn,bạn muốn nói chuyện với aiKhi bạn mệt mỏi,bạn muốn ở bên aiKhi bạn vui,bạn muốn kể với aiNếu không có được một người mà bạn muốn ở bên,bạn muốn nói chuyện,bạn muốn chia sẻ,chẳng phải bạn đang cô đơn saoNgười mà Hào Thiên muốn bên cạnh lúc này,mơ hồ lắmTrong đầu anh là cô gái với hàm răng trắng,chiếc răng khểnh nhỏ xinh,đôi môi hồng khẽ cong lên,đôi mắt tròn nhìn anh,chằm chằm,lạnh lẽoHào Thiên,anh đang làm sao đây,mới gặp cô ta lần thứ tư,đã biết cô ta như nào chứKhẽ cười khẩy bản thân,anh đang cô đơn saoTừ khi cô bé mùa hè đó bỏ đi,đã tám năm,chưa cô gái nào ở lại trong trí nhớ anh,bây giờ,anh lại đang nhớ cô gái mới gặp bốn lần,muốn ở bên cô gái mới gặp bốn lầnAnh đang cô đơn tới vậy saoNơi anh muốn đến,là một góc khung cửa sổ đầy ánh sáng,cô gái ở đó,đôi mắt hướng xuống thành phố nhỏ bé,nơi một mảng kí ức ở đó,chứ không phải nhà hàng Hoàng Liên,nơi mà chiếc Lamborghini đang dừng lại trước cổngCửa xe mở,Hào Thiên vào trong nhà hàng,nơi ba anh đã sắp đặt sẵnGiống như,một định mệnh mới sắp bắt đầuÁnh sáng chiếu rạng chàng trai mới bước vào,mái tóc hạt dẻ lòa xòa,một gương mặt hoàn mĩ,gương mặt anh không thay đổi nét mặt cao quý,giống như một bức tượng tạcBóng dáng cao lớn,cô độc,lặng lẽ đi cùng hai người lễ tân đang đưa anh lên phòng ăn đã đặt sẵnBóng dáng đó,được thu gọn vào đôi mắt nâu cà phê của một người,đang nhìn anh đi xa dần,xa dần.
15 Chiếc chăn cuộn tròn,Thy Thy không hề có ý định chui ra khỏi đó7:00 AMRì…rì…rìChiếc đồng hồ cất tiếng gọi lanh lảnhRì…rì…rìSau “bài tập thể dục cơ bản”,chiếc đồng hồ yên vị trên bàn, “nghỉ ngơi” sau khi hoàn thành nhiệm vụ gọi Thy Thy dậyHài lòng nhìn mình trong gương,mái tóc cài chiếc bờm xinh xắn,đôi môi mọng màu cam dịu dàng,chiếc áo sơ mi trắng cùng váy kẻ caro ngắn,Thy Thy đã sẵn sàng cho buổi phỏng vấnLật đật xuống cầu thang,Miu đang kê ly sữa trên môi,đôi mắt dán vào cuốn tạp chí- Hôm nay tỉnh táo đấy- Đường Đường không rời mắt,giọng nói thoáng ý cười- Gặp lại cậu ta hoặc sau này làm chung với cậu ta tớ đâm thủng mắt mình đi cho rồi- Ăn đi,anh Phong về còn đi không muộn8:30Thy Thy nắm chặt tay,mồ hôi ướt đẫm tay,ngóng ra ngóng vào.
16 Ánh nắng tươi mới rơi trên sân trắng sáng của SANDING. Đường Đường chầm chậm từng bướcLần trước khi cô đến đây,đoạn đường này ngập một vũng nước lớnCô tránh một chiếc xe,rồi có một người tự nhận “cứu cô”Khẽ bật cười,Đường Đường thong thả ngồi trên chiếc ghế đá,đôi mắt khép lại.
17 Đôi mắt đẹp mở toAnh ta gọi tên cô gái đấy đấyAnh ta gọi tên cô bé mùa hè đấy đấyCô bé mùa hè trước mặt anh đấy,anh tìm thấy rồi đấyCái tên đấy xoáy vào màng nhĩ mỏng manh,giòn tan trong không gian- Đường ĐườngĐường ĐườngCô bé ở đây,ngay trước mặt anh đấyCô bé dạy anh những chữ viết đầu tiên ở cô nhi viện đấyCô bé theo chân anh những trưa hè,cười toe dưới nắng,lon ton cùng anh những ngày khổ cực đấyCô bé bỏ anh lại 8 năm xa xôi đấyCô bé anh đi tìm cho đến khi tỉnh lại trong bệnh viện đấyCô bé lì lợm trong trái tim anh không bỏ đi đấyĐường Đường đấyCô ấy trước mặt anh đấy,rõ nétSao anh còn ngồi lặng ở đấySao anh còn không gọi cô ấySao anh còn không đến trước cô ấy,nói với cô ấy anh chính là người cô ấy đi tìmSao thế này,cái chân anh sao nó cứng đờ,miệng anh muốn nói,nhưng sao nhìn nụ cười đấy,anh không thể gọi cô ấy,nói cho cô ấy ngheNhững gì anh làm là anh ngồi đấy,lặng lẽ nhìn người gọi tên cô đấy đến gần họ- Tưởng em bỏ về rồi- Anh cứ thử đến muộn 1 tiếng nữa xemPhong cười trừ,đôi mày khẽ nhíu lại khi chàng trai lạ trước mắt anh lặng lẽ- Đây là…- Đây là người em sắp làm việc cùng- À,chào anh- Này,anh sao thế,đây là anh tôi- Không sao Đường- Này,anh có sao không,ThiênHào Thiên im lặng,anh nói gì,anh phải nói gì bây giờ“Anh tên là gì để mai em còn gọi”“Anh tên là Đô La”Tôi là Đô La mà,em không còn nhớ saoTôi là Đô La mà,em không nhận ra tôi saoTôi là Đô La mà,em gọi tên tôi một lần nữa đi- Thiên,anh làm sao đấyEm sẽ không nhớ đâuEm sẽ không nhận ra đâuNếu em nhận ra tôi,em có gọi tôi giống khi tôi 12 tuổi khôngNếu em nhận ra tôi,em có đến bên tôi,nắm tay tôi giống khi tôi 12 tuổi khôngNếu em nhận ra tôi,em có đến tìm tôi,hay sẽ bỏ rơi tôi lại như mùa hè năm đóEm sẽ không biết đâuVậy thì…Đôi mắt khẽ nhắm chặt,đừng nhìn tôi như vậy,đôi mắt này đã tìm em tới khô lại rồi,đừng bắt nó phải bỏng rát hơn nữaTôi có thể không sao saoEm nghĩ tôi có thể không có chuyện gì saoKhẽ lắc đầu thay câu trả lời- Tôi mệt rồi,tôi về trước“Tạm biệt anh Đô La“Tạm biệt em”Thiên bước vộiAnh ấy đang chạy trốn saoAnh tìm ra cô ấy rồiCô ấy đang mong anh đấyCô ấy đang tìm anh đấyCô ấy đang đợi anh đấyAnh hãy đến,nói với cô ấy rằng anh đây rồiTại sao anh lại chạy trốn như nàyTại sao khi tìm thấy rồi,anh không cất nó lại mà lại quay lại,lại muốn trốn tránh,lại không thể nói lấy một lời để cô ấy nhận ra anhAnh muốn bỏ cô ấy lại ư8 năm trước,là cô ấy bỏ rơi anh trướcĐến bây giờ,có phải đến lượt anh sẽ bỏ rơi cô ấy lại8 năm trước,cô ấy đến bên anh,mở ra cho anh một cuộc sống mới8 năm sau,cô ấy đến trước anh,cào xé trái tim anhTại sao 8 năm trước cô ấy bỏ anh lạiCó phải kho đó tôi chỉ là đứa trẻ trong cô nhi việnCó phải khi đó tôi chỉ là đứa trẻ lang thangTại sao em đến mở ra ánh sáng mới cho tôi,rồi đóng sầm nó lạiEm tàn nhẫn,em thật sự rất tàn nhẫnChiếc xe hòa vào dòng người,chạy thật nhanh thật nhanhGiống như cậu bé Đô La 8 tuổi năm đó,chạy thật nhanh,sợ rằng cô bé không tìm thấy anhTiếng gào thét hòa lẫn trong tiếng còi xe vang dội trên đường dài.
18 Thế là những ngày nghỉ đã kết thúc. Thói quen chưa bao giờ dậy trước 10 giờ sáng của Thy Thy đã bị thay đổi,chỉnh lại trước 3 tiếng. Lớp học sẽ kéo dài một tuần và họ sẽ chính thức tham gia dự án ngay sau đó.
19 Phòng thiết kế đang đồn thổi tin của Thy Thy với “trưởng phòng”,tất nhiên là chưa đến màng nhĩ Thy Thy. Vừa cùng Đường Đường trở lại phòng làm việc sau bữa trưa,Thy Thy gượng chào nhưng đáp lại cô là những ánh mắt hờ hững,còn có cả những cái nguýt sắc lẻm.
20 Thy Thy không nghe thấy tiếng Minh Thành gọi,anh gọi mãi,cô gái đó mặt trắng nhợt,xanh xao. Bế cô gái đó trên tay,anh bế cô gái đó ra cửa,chạy thật nhanh,thật nhanhAnh có cảm giác,trên tay anh,là Thiên Anh năm đấyAnh có cảm giác,chạy nhanh một chút thôi,Thiên Anh sẽ ở lại với anh,cô ấy sẽ sống,cô ấy sẽ nhìn anh,cô ấy sẽ nghe anh nói,cô ấy sẽ tha thứ cho anh,cô ấy sẽ không bỏ anh đi nữaMột lần là quá đủXin em,đừng bỏ tôi đi một lần nữaTrong một lúc,anh không còn nhận ra người con gái trên tay anh là aiChiếc ô tô không hề được sử dụng,anh đã bế cô ấy chạy đến phòng khám gần nhấtNơi gần nhất có thể cứu sống cô ấyCô ấy được đưa vào truyền nước,anh đã gào lên với bác sĩ-Hãy cứu cô ấy,xin ông,nhất định phải cứu cô ấy-Anh bình tĩnh,chúng tôi sẽ cố gắng hết sức-Xin bác sĩ,đừng bỏ cuộc,cô ấy nhất định phải sống,xin ôngVị bác sĩ hơi chau mày,cô gái đó,đúng là quá hoảng sợ,huyết áp tụt rất thấp,nhưng,không đến mức phải chết,cậu thanh niên này,có phải quá nhạy cảm không.