21
"Chuyến bay XXXX từ Bắc Kinh đến Ottawa sẽ khởi hành trong ít phút nữa. . . "
- "Mục Tống Thần, anh ăn mặc gì mà phong phanh thế? Bây giờ ở Ottawa rất lạnh đấy.
22 Sáng ngày hôm sau, Mục Tống Thần cùng Lập An Hạ đi tham quan Ottawa. Ban đầu hắn muốn dùng chiếc BMW của mình để đi cho thuận tiện, nhưng cô nhất quyết muốn bắt xe bus dạo một vòng quanh thành phố.
23 - "Mục Tống Thần, chúng ta đi chơi!"
Lập An Hạ kéo tay Mục Tống Thần đi ra khỏi sảnh lớn khách sạn, bắt chuyến xe bus gần mình nhất và bắt đầu vi vu.
24 - "Mày nói cái gì?" - Mục Tống Thần gần như té ngã xuống sofa - "Nhắc. . . Nhắc lại một lần nữa. "
- "Tao nói, Mục Tống Thần, Hòa Diệu Chi còn sống!" - Trần Hạo hét lên.
25 Năm giờ rưỡi sáng, như thường lệ, đồng hồ sinh học của Lập An Hạ réo lên và buộc cô phải thức dậy. An Hạ mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn sang bên cạnh, mắt dừng lại tại chỗ trống đó.
26 Thật ra mặc dù đã cả hai đã đồng ý cùng nhau "thử", nhưng mọi chuyện vẫn cứ như cũ mà xảy ra. Như nó phải xảy ra. Hằng ngày vẫn tạm biệt nhau đi làm vào bảy giờ sáng, mười hai giờ trưa lại gọi điện nhắc nhở nhau ăn cơm nếu không về nhà được, và tối thì cả hai sẽ về đến nhà vào lúc bảy giờ.
27 - "Thế cái đó gọi là gì? Em yêu anh, Tống Thần! Và em biết rằng anh cũng yêu em! Chỉ một mình em mà thôi!"
- "Diệu Chi, em dựa vào đâu mà cho rằng tình yêu của anh không thể thay đổi? Em dựa vào đâu? Em đi xa anh bao nhiêu năm? Là năm năm! Em có quyền thay đổi, còn anh thì không?"
- "Mục Tống Thần!" - Hoà Diệu Chi rống to - "Em chưa từng thay đổi! Tình yêu của em chưa từng thay đổi!"
- "Anh có vợ rồi.
28 Lúc Mục Tống Thần nhận được tin dữ bay về thành phố T, thì mọi chuyện rốt cuộc đã "đâu vào đấy". Ông nội Mục Kỷ nhập viện ba ngày trước, cả người thần sắc nhợt nhạt nằm trên giường bệnh.
29 "ANH MỤC - TỔNG GIÁM ĐỐC ĐƯƠNG NHIỆM XUẤT SẮC CỦA MỤC THỊ, NGƯỜI NẮM 22,6% TINH HOA CỦA KINH DOANH TOÀN CẦU, ĐÃ TUYÊN BỐ SẼ RỜI KHỎI MỤC THỊ. . . "
"HÉ LỘ LÝ DO ANH MỤC RỜI KHỎI MỤC THỊ.
30 Cả tòa cao ốc của tập đoàn Mục Thị chìm ngập trong cả biển người. Những ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, tiếng nói, tiếng la hòa lẫn với nhau làm mấy đoạn đường gần xa bị tắc nghẽn.
31 Đó gọi là thói quen.
Giống như việc mỗi ngày đi mua đồ đều quen dùng thẻ.
Giống như việc mỗi ngày đều phải thức dậy vào lúc sáu rưỡi để đi làm.
Giống như việc mỗi ngày phải giải quyết vài chồng hợp đồng cao chất ngất.
32 - "Anh nói cái gì??!" - Trong đêm tối, tiếng thét lớn của một người phụ nữ vang lên. - "Lặp lại một lần nữa, mau lên!"
- "Vợ. . . Vợ của người cô cần tìm, tên là.
33 - "Chị ấy thế nào rồi???"
- "Vẫn còn đang phẫu thuật. " - Giọng Trần Hạo đầy lo lắng, Tuyết Di đứng bên cạnh không ngừng vỗ vai hắn.
- "Rốt cuộc là có chuyện gì?" - Mục Tống Thần day day mi tâm.
34 - "Mình nói cho hai cậu biết một bí mật. . . hức. . . người mình yêu bao lâu nay. . . hức. . . lại là chồng của Hạ Hạ. . . hức. . . các cậu thấy có buồn cười không? Hức.
35 Chuyện mà cô không ngờ được nhất chính là, vừa đi vào bar đã thấy được đám người của Mục Tống Thần ở đó. Lan Mị là người đầu tiên nhận ra cô đang đi đến một mình đến quầy nước, vẫy vẫy tay kêu to:
- "Hạ!"
- "Mị Nhi?" - Cô tròn mắt - "Anh Trần Hạo? Hàn Thu? Còn có cả.
36 - "Anh hai, anh đã nhận được đơn triệu tập từ tòa án chưa?"
- "Anh con mẹ nó đúng là tiểu nhân! Chơi miệng không nổi, phải dùng đến chiêu này sao?"
Dường như lúc này máu nóng trong người Lập An Hạ đã dồn hết lên não!
- "Ô?" - Từ trong điện thoại vang lên tiếng cười khinh khỉnh của Mục Tống Lâm - "Chị dâu? Ai da, anh hai à, anh cũng thất bại quá đi! Phải bám váy vợ mình như thế cơ à?"
- "Mục Tống Lâm, anh ngậm miệng cho tôi! Tôi.
37 Lúc Lập An Hạ đứng trước cửa phòng 308, đồng hồ vừa vặn điểm đúng 8 giờ. Cô hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân trở nên bình tĩnh. Mục Tống Thần, lần này là vì anh! Cô giơ tay, gõ một tràng dài.
38 "Tình cảm của bọn họ có lẽ vì đến quá sớm nên ông trời sợ chưa đủ sâu đậm, cứ hết lần này đến lần khác thử thách, thử thách mãi. . . "
Sân bay Quốc Tế.
39 "Chúng ta dừng lại một tuần thôi. Suy nghĩ về cuộc hôn nhân đột ngột này thật kĩ. Mục Tống Thần, anh hiểu ý tôi mà, đúng không?"
Trong đêm tối, Mục Tống Thần nhắm mắt tựa người vào bức tường lạnh lẽo, tay nắm chặt điện thoại.
40 - "Cô nghĩ khoảng cách giữa chúng ta, là bao xa?"
- "Tôi không biết. . . Không biết. . . " - Giọng cô lạc đi - "Tôi không biết vì sao chúng ta lại có khoảng cách, Mục Tống Thần.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115