1 Chuông đồng hổ đổ 6h30 sáng, nó vẫn như chú mèo lười cựa quậy trong tấm chăn dày không chịu dây, cho đến khi lũ bạn cùng phòng đồng thanh lên tiếng thì nó mới lò mò chui ra khỏi chăn, nó đi tới làm vệ sinh buổi sáng trong vòng 3 phút (nhanh như chớp) rồi vào bật laptop xem lịch học ngày hôm nay.
2 Sáng nay nó đến lớp với tâm trạng khác hẳn hôm qua, chẳng là vì tối qua khi đang học bài thì Trúc Linh gọi điện thông báo tìm được việc cho nó rồi, nó cứ cười tủm tỉm suốt cả buổi tối.
3 Nó đang ngồi nghe cô giảng thật chăm chỉ thì nghe điện thoại rung trong hộc bàn, cầm lên. . . . là một số lạ hoắt, nó không biết của ai nhưng nhỏ Linh lại ngồi cười hiểm, nó bắt máy:
- alo.
4 Nó ngồi trong một quán cà phê mèo, tất nhiên Hải Vương cũng có mặt ở đó, nhấm nháp ly sữa nóng mới gọi, nó mặt một chiếc đầm màu đỏ trễ vai quyến rũ, tóc buộc cao làm tôn lên đôi vai trắng ngần mảnh mai ấy, thật là làm cho người ta khó kiềm chế, anh vẫn luôn theo dõi nó, dù sao Hải Vương cũng là một con người nham hiểm, sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra với nó nên anh luôn theo sau.
5 hắn đề nghị đi bộ về vì từ nhà hát về nhà nó cũng không xa lắm, người của hắn sẽ đến lái xe về.
- tại sao lại phải đi bộ về?
- có lẽ em sẽ cười nếu tôi nói là tôi muốn gần em thêm tí nữa.
6 97%. . . . . . . . . càng lúc càng thấy bất an, lần này nếu bại lộ nó sợ sẽ không còn cơ hội về gặp anh mất, anh ngồi trong xe chờ phía dưới trong lòng cũng như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
7 Hai tay không ngừng đánh vào ngực anh như trách móc
-Sao anh lại không nói cho em biết sớm hơn, tại sao bây giờ anh mới chịu thổ lộ vậy hả?
-Anh xin lỗi, anh luôn nghĩ em làm việc cho em đơn giản là vì lợi ích sau này, bởi vậy anh đã không nhận ra được tình cảm của em, anh có lỗi, là anh sai!
anh ôm nó chặt hơn, hôn lên mái tóc thơm, khoảnh khắc môi anh chạm vào môi nó, cả hai người đều cảm nhận được vị ngọt tình yêu là như thế nào, đây là sự hòa quyện tuyệt vời của tạo hóa, mọi noron thần kinh của nó đều ngừng hoạt động, tim đậm loạn xạ, nụ hôn đầu đời mà nó luôn tưởng tượng giờ đã thành hiện thực, hai người trao cho nhau nụ hôn dài ngọt ngào, nhẹ nhàng và ấm áp.
8 Cô gái ấy bước vào phòng, anh cảm nhận được cái mùi hương ấy, cái mùi làm anh mê mẩn suốt hai năm trời, ngước mắt nhìn người con gái đứng trước mặt mình rồi thầm nghĩ “ cô ta chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ là mặt có dày hơn chút thôi”….
9 Nó chạy tới công ty anh, người thư kí bảo anh đang họp nên mời nó vào phòng chờ, nó ngồi trên phế mà nhấp nhỏm không yên, nó thấy có lỗi khi đã nghi ngờ anh, nó không nên làm vậy, nó đã vô tình sát muối lên vết thương ấy, liệu nó có nên nói ra những điều vừa nhìn thấy không, “anh sẽ cảm thấy như thế nào khi nghe chuyện ấy chứ”, điện thoại reo, là Hải Vương gọi, nó chẳng buồn nhấc máy, nó thấy kinh tởm con người ấy, cả người phụ nữ kia nữa, nhưng rồi nó cũng ấn máy nghe, để Hải Vương không phải nghi ngờ, bây giờ nếu xảy ra sơ suất gì thì không chỉ nó mà cả Khánh Minh cung sẽ gặp nguy hiểm:
-Em đi đâu vậy, sao không nói với anh?
-Tôi xin lỗi nhưng tôi có việc gấp nên phải đi trước, xin lỗi vì đã không nói với anh!
-Em có chuyện gì vậy, tôi có thể giúp không?
-À, không cần đâu, chuyện riêng tư của con gái thôi mà, lần sau tôi mời anh ăn tối nhé!
-ừ vậy thôi, em đi cẩn thận, hẹn gặp em sau!
-Vâng chào anh!
Nó thở ra một cái dài thượt, “sao anh họp gì mà lâu thế nhỉ?”, tiếng mửa cửa làm nó giật mình, quay lại nó nhìn thấy anh, mắt rươm rướm….