1 Búp bê của tôi -Đồ trẻ mồ côi!- Câu nói mà nó luôn nghe khi bị bắt nạt từ những đứa trẻ tự hào mình có cha có mẹ mà quên đi nỗi đau của những đứa trẻ thiếu may mắn, có nó, phải gánh chịu.
2 Bị phạt Chưa có ngày nào nó mong tiếng chuông báo hiệu ra về đừng vang lên như vậy nhưng đâu phải lúc nào ông trời cũng đáp ứng nguyện vọng của con người.
3 Đồng xu may mắn Một đêm đầy sao. Nó nhìn thấy vậy ở cái mái vòm kính trong suốt ở hồ bơi. -Này. - Anh gọi khiến nó quay ngoắt lại. - Đang làm gì đấy? -Không, chỉ ngắm sao thôi.
4 Bữa tiệc oan gia -Em ra xe trước đi. - Anh ôn tồn nói khi thấy nó vẫn giữ nguyên thái độ kì lạ từ trưa, cứ như thể nó đã gặp ma vậy. Nó không nghe lời anh, hai tay vẫn ôm chặt tới nỗi tay áo sơ mi của anh nhăn nhúm lại.
5 Bảo ra tay Cái luồng khí âm u này là hắn biết rồi đấy, cả cái mặt đang mỉm cười mà cứ tỏa sát khí bừng bừng của hai tên kia nữa. Giờ hắn tự hỏi có nên để hai tên này choảng nhau không? Thế cũng hay nhưng chắc chắn rằng nó sẽ không vui.
6 Nếu em không nhận quà, tôi sẽ "ăn thịt" em đấy?! Không rõ bây giờ là mấy giờ, chỉ biết là rất lâu rồi, rất lâu rồi nó không chợp mắt nổi. Anh vẫn ôm chặt nó, hởi thở nóng nhưng đều, có vẻ như anh đã ngủ thiếp đi.
7 Đau Anh quay lại, đưa cho nó một cái đầm xòe màu hoa tử đinh hương. Nó ngồi im, ngẩn mặt ra, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi nhưng tuyệt nhiên nó không nói lấy một lời.
8 Em phải đi. Anh đưa cho nó một chiếc hộp màu đỏ thắm, bên trong có một chiếc khuyên tai hình thập tự trong suốt bằng kim cương, giống hệt khuyên tai đang lấp ló sau lọn tóc anh, có điều của anh làm bằng kim cương đen tinh xảo.
9 Không buông tha. Anh mê man trong bệnh viện với hàng chục vết bầm và cả cái tay bị gãy. Trong cơn mê anh vẫn không ngừng gọi tên nó. Quản gia Lâm luôn túc trực trong bệnh viện.
10 Phải chăng ta đã lãng quên nhau? Một năm sau. Thị trường sách của cả nước gần như bị náo loạn bời hàng loạt cuốn sách của một nữ tác giả trẻ bí ẩn giấu mặt dưới cái bút danh Witch.
11 Nhóc?! -Anh này. -Sao?- Hắn ngồi xuống đôi diện nó trong phòng khách. -Em nghĩ sẽ đồng ý để họ làm phim. -Thế à? -Có thể đây sẽ là cơ hội tốt. -Ừ. - Hắn nói lạnh tanh, có điều nó vẫn đang chú tâm vào kế hoạch sắp tới nên không nhận ra.
12 Tuyên bố rắc rối. Họp báo về việc làm phim. Nhà báo nhiều chưa từng có trước một buổi công khai kế hoạch lớn mà có thể chấn động cả giới phim ảnh cả nước.
13 Vòng tay ấm và đôi mắt tím và nụ hôn. Ngay cả khi nó diễn xong, mọi người vẫn nhìn nó, ngay cả đạo diễn còn đang ngơ người chưa hô cắt. Nó bước xuống, đưa tay vẫy vẫy trước mặt ông đạo diễn.
14 Tại sao họ quên nhau? Quán cà phê vắng vẻ, chỉ có tiếng trò chuyển nhỏ của vài vị khách và mấy người bồi bàn, nếu có thêm nữa thì cũng chỉ là tiếng lá cây xào xạc trong gió.
15 Người mẹ. Hắn không dám tin nữa. Hắn vừa thấy gì thế này? Bà ta làm cái quái gì ở đây chứ? Nó còn trong đó? Không thể được, hắn phải vào đó ngay bởi lẽ, những kí ức quá khứ nó không hề quên.
16 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
17 Kí ức vẫy gọi dù ta không muốn nhớ. Hắn quăng chiếc túi xách to bản của nó xuống ghế sofa. -Em đi tắm đi, anh sẽ nấu bữa sáng cho em. Bất ngờ, vòng tay nó ôm lấy hắn thật chặt từ phía sau khiến hắn đỏ mặt.
18 Hắn và nhóc. Chiếc xe ô tô dừng lại trước đống tro tàn của cô nhị viện Phong Linh. -Sao anh lại đưa tôi tới đây? -Đây là nơi rất quan trọng với tôi, cũng là nơi mà vị hôn phu chết tiệt của cô đã phá hủy.
19 Bị bắt cóc. Thật sự!!! -Bảo. - Nó đóng cửa lại, gọi tên hắn. -Em về sớm vậy. -Có tí chuyện thôi. -Vậy để anh đi nấu cơm. - Hắn tắt ti vi rồi đi vào bếp.
20 Anh là chồng tôi. -Mày đang làm gì vậy hả?- Toàn thân hắn run lên bần bật. -Cô ấy đã nhớ lại, cô ấy là của tôi. - Anh nói, môi vẫn chưa rời môi nó. “Phập” Một dòng máu nhỏ màu đỏ tươi rỉ xuống từ đôi môi lành lạnh của anh.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39