1 Từng giọt nắng ùa vào kẽ lá, sưởi ấm buổi chiều vàng yên ả. Cơn gió thu bất chợt thoảng qua, vân vê tà áo trắng thướt tha đang lặng người mong ngóng một bóng dáng thân quen.
2 Một câu chuyện cổ tích. Về cuộc tình của gió và cây. Chuyện bắt đầu từ những ngày xa xưa. Trên vùng đất xinh đẹp nọ. Gió và cây là một đôi uyên ương lúc nào cũng quấn quýt bên nhau.
3 Bờ mi Tử Yên khẽ lay động, nàng chậm rãi mở mắt, rồi đột ngột nhắm lại khi ánh sáng chói chang của buổi ban trưa bất chợt ùa vào. Tử Yên lồm cồm ngồi dậy, vội đưa tay đỡ đầu vì cơn choáng váng bỗng nhiên ập tới.
4 Tử Yên băng qua dãy hành lang được lát bằng sỏi trắng, thầm trầm trồ vì những họa tiết tinh tế dưới chân. Một gian phòng nữa lại mở ra trước mặt. Bầu trời hừng đông là sự kết hợp tương phản giữa hai màu xám bạc và xanh trong.
5 Lạc Quốc, năm trị vì của Hà Vương đời thứ mười hai. —————Tử Yên ngồi bó gối trong phòng, chốt then cài kín cửa. Cơn gió đêm bướng bỉnh cứ lùa qua chấn song, hứng khởi chui vào.
6 Lạc Quốc, năm trị vì của Hà Vương đời thứ mười hai. ———————Vọng Nguyệt Lâu. Vừa thấy bóng vị bạch y công tử tay cầm quạt trắng, đạo mạo bước vào tửu lầu, Lệ Bà liền mừng rỡ chạy ra, đon đả chào mời:- Trời ơi, ngọn gió nào đưa Dương thiếu gia đến đây? Thật là quý hóa quá, quý hóa quá! Mời thiếu gia lên lầu!…- Từ Liễu, Tiêu Lộ, Giang Nhi, Bảo Tâm ! Các con đâu rồi, mau tới đây hầu hạ Dương công tử!Vừa dẫn Viễn Kỳ vào tới thượng phòng.
7 Tử Yên phóng như bay qua hành lang vắng tanh, nhanh nhẹn chui tọt vào phòng mình để không ai phát giác. Nàng đứng tựa người vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt vừa cài then, vội đưa tay lau giọt mồ hôi còn nóng hổi trên trán.
8 Tử Yên bước chân vào Tiêu Dương Lầu, nhanh nhẹn tìm ình một chỗ ngồi trống. Nàng gọi qua loa vài món và thong thả ngồi chờ. Tử Yên thơ thẩn ngắm nhìn chiếc đèn lồng đang tung mình theo gió, vẽ nên một vũ điệu dịu dàng bằng ánh nến, nàng bỗng giật mình vì giọng nói nhỏ nhẹ vừa vang lên.
9 Đêm hôm nay, thành Giang Châu bỗng rộn rã lạ thường. Người như đông hơn, cờ hoa giăng đầy, pháo nổ rình rang. Khắp nơi đều ngập chìm trong sắc đỏ – màu của hỷ sự và vạn điều may mắn.
10 Lạc Quốc, năm trị vì của Hạ Vương đời thứ mười hai. Dương phủ. Không gian bình yên, tĩnh lặng trong phòng lúc này thật hoàn toàn trái ngược với không khí rộn rã, huyên náo ngoài đại sảnh.
11 Khi đỉnh núi bị bào mòn, khi nước sông ngừng chảy. Khi thời gian ngừng trôi, ngày đêm chẳng còn phân biệt. Khi vạn vật trong trời đất đều hóa thành hư không.
12 Vừa bước chân ra khỏi nhà, Tử Yên liền thấy người nhẹ tựa hồng mao. Nhớ lại buổi thuyết giáo của Dương phu nhân lúc nãy, nàng không khỏi rùng mình. Bà đã nói liên tục một canh giờ mà chẳng hề biết mệt.
13 Dẫn Tử Yên đi được một quãng xa, bỗng Đinh Lý đột ngột rẽ vào một con hẻm tối tăm, vắng vẻ. Thấy vậy, Tử Yên chợt dừng bước. Nàng thoáng chần chừ. Trong đầu Tử Yên đang gióng lên hồi chuông cảnh báo.
14 Đã qua một canh giờ. Dương phu nhân từ trong phòng bước ra, bà sờ soạng mái tóc vừa vấn xong, luôn miệng hỏi:- Thế nào? Cô đã biết lỗi chưa?Cả người Tử Yên rã rời như thể bao sinh lực đã bị bòn rút hết.
15 Tử Yên nhìn đống chén bát và mớ quần áo đầy vung trong chậu mà chỉ muốn té xỉu. Nàng không biết ban sáng mình đã bước ra ngoài bằng chân nào, mà hôm nay lại đen như vậy.
16 Những ngày sau đó cứ lặng lẽ trôi qua. Trước mặt mọi người, cả Tử Yên lẫn Viễn Kỳ đều là những kịch sĩ vô cùng xuất chúng. Từ lời nói đến cử chỉ, đều cho thấy đích thực họ là một đôi tân nhân hạnh phúc, đang chung sống hết sức thuận hòa.
17 Viễn Kỳ nhanh chóng bắt kịp Tử Yên. Thấy nàng đang lấp ló nấp vào một ngôi nhà ven đường, chàng tiến đến gần, thì thào:- Này!Tử Yên giật mình như tên trộm vặt vừa bị bắt thóp.
18 Bóng tối đặc quyện len lỏi khắp gian phòng, giăng mắc một lớp bụi mờ màu bạc sẫm, khiến không gian chung quanh như lan rộng hơn, vươn cao hơn, và âm u lạ lẫm.
19 Thời gian trôi đi sao vô tình nghiệt ngã. Đôi khi nó lượn lờ như áng mây mờ lạc lối, lắm lúc lại vun vút lao nhanh như cỗ xe ngựa không phanh. Mấy ngày qua Tử Yên cứ ra ngẩn vào ngơ.
20 Giữa đầm sen rộng lớn bỗng nổi lên vóc dáng của hai người con gái. Một vị vận tử y, gương mặt ngô nghê đang chăm chú ngắm nghía mảnh lụa trắng trên tay.