1 " Bốp!" Một vật thể không xác định nào đó lia thẳng vào đầu tôi, đau điếng. Cái chó gì vậy? Có ai biết là hôm nay là Chủ nhật, và tôi cần phải ngủ nướng bù cho 6 ngày học hành gian khổ trước đó không? " Ai vậy?" Tôi tức giận ngồi bật dậy, giương đôi mắt thâm đen xì vì thiếu ngủ nhìn kẻ đối diện.
2 Sau khi đuổi khéo được cái ông chồng hờ tréo ngoe kia đi, tôi bắt đầu vùi mình vào một công việc không tưởng: suy nghĩ. Chắc hẳn bạn đang tự hỏi là tôi suy nghĩ cái gì phải không? Tôi đang suy nghĩ cách để bay khỏi đây càng nhanh, càng tốt để tránh cái tên ác ôn kia khoảng vài ngày hoặc lâu hơn thế.
3 Do đang chuẩn bị ột việc rất trọng đại của cuộc đời mình ( bỏ nhà đi dạt) nên tôi đã quyết định sẽ nghỉ học vài bữa. ^-^ Chả là bạn thân của thằng anh tôi là con hiệu trưởng, nên nó đã hứa là nếu tôi có nghỉ thêm vài.
4 " Mày đi phải cẩn thận, không được gây sự với ai, không được bị phát hiện, nghe chưa?" Đó là những câu cuối cùng của bài diễn văn lê thê lan man của nó - thằng anh trai tôi.
5 Mới sáng sớm tinh mơ, ông mặt trời chưa lên đến. . . đỉnh đầu mà thằng Khánh đã đập cửa ầm ầm " Thằng kia! Mày có dậy không?" Chợt nhớ ra ông anh tôi nó không có ham ngủ như mình, tôi ngáp ngắn ngáp dài, mở cửa " Gì vậy?" " Mày làm cái gì vậy?" Nó bắt đầu nhìn tôi như vật thể lạ ngoài hành tinh, sờ sờ tóc tôi " Đừng bảo với tao là mày ngủ chảy của nước zdãi ra tóc nhé!" Tôi nhìn nó, cười gượng " Mày lắm mồm quá! Cút! Mà réo tao cái gì?" " Rầm!" Khoảng tường trước cửa vừa đối mặt với cơn động đất cỡ 12 ricte.
6 Đúng cái lúc mà tôi đang hí ha hí hửng với cái suy nghĩ về một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, không phải lo toan suy nghĩ thì cái iphone chết tiệt lại rung lên bần bật.
7 " Mà anh là ai vậy?" Tôi quay lại, hỏi người đối diện sau khi đã định thần rằng chắc chắn mình có quen hắn ( tất nhiên là vẫn không nhớ đó là ai) " Cậu quên nhanh vậy sao, Thái Vũ?" Hắn ta khẽ thở dài, ghé sát vào mặt tôi " Tôi là Thiên Huy, người mà cậu mới làm quen sáng nay đó!" " A!" Tôi thốt lên đầy cảm thán " Hóa ra là cậu hả? Thảo nào trông quen quen!" Chẳng biết sao nhưng cái thái độ cao ngạo ngông nghênh mà tôi cố tình khoác lên cho giống ông anh biến đi đâu mất tiêu.
8 Đời tôi đúng là khốn khổ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hết gặp ma rồi lại gặp quỷ. Quả thật là khổ! Bây giờ một đại tiểu thư như tôi lại phải đi làm osin không công nữa chứ! Cái thằng chó chết ấy, nó thật chẳng nể cái mặt mẹt của thằng anh tôi gì cả.
9 Mới sáng sớm, bước vào lớp học, tôi đã phải đạp cửa đau hết cả chân, y như ngày hôm qua chẳng biết cái chuỗi ngày đau khổ này nó có kéo dài mãi không nhỉ? Số tôi thật là khổ! Bây giờ bỗng dưng tôi muốn về nhà.
10 Đúng như tôi nhờ vả, cuối giờ Thư dẫn tôi đi xin việc thật Trời ơi! Biết thế tôi sẽ tìm ra một lí do gì đó hay ho hơn thì có phải là đã không thê thảm thế này không? Mặc dù là một kẻ rất ki bo kẹt sỉ, rất tiết kiệm tiền ( thế mới có tiền để cho vay chứ đâu như thằng anh tôi ) nhưng cả đời tôi, việc đi làm thêm vẫn là một việc không tưởng, đặc biệt là việc làm bánh - việc chị chủ cửa hàng vừa giao cho tôi.
11 Vừa đến gần nhà của cái tên Thiên Huy đáng ghét thì cái màng nhĩ của tôi đã gần như rách ra vì một tiếng động ( được xác định là tiếng khóc) to đến chói tai của con bé Tiểu Ân.
12 Nhìn con bé đang khóc lóc ầm ĩ tôi đành nuốt nước bọt đánh " ực" một cái, cầm con búp bê lên " chào bạn! tôi là Anna!" Chỉ chờ có thế, con nhỏ kia cũng cầm con búp bê khác lên " Chào! Tớ là Minnie!" Thế đấy! tôi biết vì sao hắn không thuê osin rồi! Vì có osin nào chịu nổi con nhỏ này đâu! VÀ hắn mà thuê osin, chắc phải thuê cả một công ty osin về, mỗi người làm 10' cho con nhỏ này hành hạ dần.
13 Mới sáng sớm mà cánh cửa phòng tôi đã bị nã đạn đại bác ầm ầm. Rõ khổ! ngủ cũng không được ngủ! Tôi tức giận mở cửa cái rầm, hét lên với người đối diện " Cái thằng điên kia! Mày biết tao ngủ nướng mà! mới sáng sớm tinh mơ, gọi gì mà gọi?" Oh yeh! không có tiếng trả lời.
14 Buổi chiều, đúng cái lúc mà tôi đang mơ màng chuẩn bị đi chơi với Nhật Duy ( thì lâu lâu bạn bè cũ đi chơi với nhau cũng vui chứ sao! Tiệt nhiên cấm những tâm hồn nổi mụn nhá!) thì có tiếng gõ cửa.
15 Sau màn lừa bịp trót lọt cùng với Thiên Huy thì gần như là Nhật Duy tránh mặt tôi. Nói đúng hơn là cậu ta đã ngay lập tức lái xe về nhà, mặc cho sức khỏe của mình không được ổn lắm Đỡ được một mối họa.
16 Sáng sớm, một ngày đẹp trời. . . "AAAAAAAAAAAAAAAAA! Chị nói cái gì cơ?" Tai tôi gần như nổ ra vì tiếng hét của con nhỏ Tiểu Ân. Bên cạnh nó, Thiên Huy thì có vẻ hoàn toàn bình tĩnh.
17 Vừa về đến nhà, tôi bắt gặp thằng anh tôi đang ngồi ở ngoài sân với một trạng thái không thể miêu tả thành lời. Nó chống tay lên bàn, đưa mắt nhìn xa xăm Đúng cái kiểu mắt chơm chớp mồm đơm đớp ấy nhỉ.
18 Sau khi đã dọn dẹp xong phòng, tất nhiên tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phóng như bay tới nhà hắn - tên chồng đáng ghét hay giận dỗi của tôi.
19 Mới sáng sớm ra mà ai đã đập cửa phòng tôi ầm ầm làm tôi không tài nào ngủ được. Thằng anh tôi thì đang tuơng tư, nên ắt hẳn không phải là nó rồi! Thế nên tôi phải cẩn trọng, phòng trường hợp người đnag đập cửa ầm ầm ngoài kia là hắn - thằng chồng thất đức của mình Vì phải cẩn trọng, nên tôi phải lê cái xác ngọc ngà đứng dậy, bước ra phía cửa, rồi vặn nắm cửa, kéo cửa ra,.
20 Sau không biết bao nhiêu công sức để làm ình trở thành một nàng công chúa, cuối cùng tôi cũng có thể tự hào rằng mình cực nổi bật trong dạ vũ ngày hôm nay, đặc biệt đi bên cạnh tôi là một tên bạch mã hoàng tử - một kẻ thích chơi trội có tiếng.