41 Cuộc đời bất công khi bắt Nhã An tôi phải chịu bao chông gai khổ cực. Mới sáng sớm ra mà đã dẵm phải một bãi phân chó. Tâm trạng thật đúng là không thể tệ hại hơn Vừa bước vào lớp thì đã nghe đủ các loại xì xà xì xào từ những thứ trên trời cho tới những thứ dưới đất (???) Thực ra thì cái bọn bà tám ấy chẳng liên quan gì đến tôi, và ngày nào bọn nó chẳng nói vậy, nhưng cái kiểu không khí u ám, trời khôgn quang, mây không tạnh, nắng không vàng kết hợp thêm một tràng xui xẻo kia làm cho tôi càng không thể ưa nổi bọn nó Thế là tôi quyết định sẽ lết xuống canten ngồi cho lành.
42 Sau một hồi đi lại vấp, vấp lại đi, đi lại vấp,. . . tưởng như dài bất tận, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi cần đến. Tôi nhìn tên đó bằng ánh mắt căm hận, rồi bắt gặp ánh mắt đáp trả, đành ngoan ngoãn cúi đầu hối lỗi như một con mèo con.
43 Sáng sớm, sau một ngày dài mệt mỏi, tôi uể oải tỉnh dậy, và bắt gặp thằng Vũ nó đnag nhìn mình với một cặp mắt rất. . . nói chung là không bình thường ( có phải nó vừa bị chó dại cắn không mà trông.
44 Đáng tang của ba. . . Tôi và Vũ phải đứng ở ngoài cửa nơi đặt ba nằm, mặc bộ quần áo tang trắng buốt, chống cái gậy gỗ. Hình ảnh ấy đã quá quen thuộc và tang thuơng.
45 Sáng, tôi kêu ba đến nhà Nhã An thắp nén huơng cho ba cô ấy. Nhưng rồi bị đuổi đi. Cảm giác thật lạ, và buồn nữa. Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc tại sao ngày hôm qua mình lại bị đuổi về, và ngày hôm nay cũng vậy.
46 Một buổi sáng đẹp trời, nếu như không xét tâm trạng của tôi. Nói chung là đẹp trời, nếu như trong tim không quá âm u. Tôi thở dài, nằm ở ghế sofa, đọc tờ báo kinh tế chán ngắt.
47 Sau một hồi bị rỉa ột trận lên trời xuống đất, tơi bời khói lửa, tôi đành phải cuốn gói về nhà, bỏ ý định chạy bộ ngao du. Thời đại này công tử tiểu thư trên đời thật rõ ràng là không thiếu.
48 " Này! Anh thật là ngốc!" Con nhỏ cong môi nhìn tôi, vẫn không quên lon ton đi theo tôi như một cái bóng. Kể cũng khổ thân nó! chân đã ngắn, đi giầy cao gót, lại phải đuổi theo tôi - kẻ có khả năng đi bộ cực nhanh và không ngừng nghỉ nên trông càng lúc càng đuối sức.
49 Từ ngày gia đình tôi và gia đình Nhật Duy có hục hặc với nhau, chúng tôi chẳng gặp lại nhau nữa. Cảm giác mất đi một nguời bạn thanh mai trúc mã, dù rằng mình chẳng yêu quí là bao ( vì cậu ta rất hay đánh tôi) cũng thật là tệ.
50 " Thực ra em là ai vậy, nhóc?" Tôi nhìn cô bé trước mặt, thái độ vô cùng kinh ngạc. Cô bé trợn mắt nhìn tôi, rõ ràng trong mắt chẳng mảy may có một chút thiện cảm nào.
51 " Lâu không gặp!" Ngồi xuống đối diện với Nhật Duy, tôi khẽ mỉm cười. Dường như cậu ta đã chờ tôi từ rất lâu trước khi tôi đến, cốc cà phê trước mặt cũng đã hết quá nửa.
52 Ra đến cửa, tôi khẽ buông tiếng thở dài. Một chút nuối tiếc cho quá khứ, và một chút buồn thương nữa. Giá như tôi sớm nhận ra tình cảm của mình, thì có lẽ, bây giờ, mọi chuyện đã không trở thành thế này.
53 Sau khi về nhà, tôi đã khóc nguyên cả một buổi tối, vì buồn, và vì đau đớn. Cuộc đời luôn có nhiều lúc bắt con người phải lựa chọn, nhưng cũng đôi khi, ta không thể chọn những gì con tim mình muốn.
54 " Nhật Duy nó bảo, nó đợi mày ở sân bay. Hộ chiếu, vé máy bay nó lo hết rồi. Nếu mày đến. . . " Giọng Thái Vũ có chút ái ngại. Thế là. . . . Bằng một tốc độ kinh người, tôi điên điên đảo đảo thu dọn tất cả đồ đạc của mình.
55 Việc học ở nước ngoài tạm coi như là ổn. Mặc dù trước khi đi, tôi đến một chữ tiếng Anh bẻ đôi cũng không biết ( ai bảo giáo viên người ta dạy tiếng Anh ở bên trên mà cứ thích ngồi dưới " chém gió" cơ ), thế nhưng, với một người đã có ý định cao chạy xa bay từ lâu như Nhật Duy thì tiếng ANh nhất định đã rất thông thạo.