1 Tôi - Trần Ngọc Hân, 17 tuổi. Tôi là fan K-pop nói riêng và fan những cái đẹp nói chung, đặc biệt là người đẹp. K-pop thì không có gì là lạ rồi, rất nhiều bạn bè chăng lứa tôi thích K-pop, nhưng không phải là cuồng.
2 Lên bus. Vâng, còn hai chỗ cho tôi và tên Huy. Đúng là đời lắm éo le. Công nhận là lúc nào tôi cũng phải ở cạnh cậu ta. Sự thật là tôi có kêu gào thế nào thì bụt vẫn không xuất hiện.
3 Tôi lại đi sau tên Huy. Muốn hỏi cậu ta sao đọc được suy nghĩ của tôi lắm nhưng cứ tượng tưởng tượng đến cái cảnh này: tôi hỏi cậu ta, cậu ta sướng điên người lên đấy nhưng cứ thích bắt tôi phải xin lỗi hoặc làm người yêu hắn, không thì tra tấn tôi một (vài) trận.
4 Tôi rơi vào trạng thái lâng lâng. Cảm xúc khó tả. Nếu anh ta không phải trai đẹp thì tôi đã thẳng thắn mà nói "Không" rồi. Ai bảo anh ta đẹp làm gì cho lắm vào để khổ cái thân tôi, à không.
5 . . . Tôi vào nhà trong trạng thái là chả biết mình đang nghĩ gì và ra làm sao. Nhưng trước tiên tôi vẫn phải nghĩ đến cái thực tế trước mắt là nhà tôi đang sáng, ý tôi là đèn điện sáng ấy.
6 . . "Bé Hân có nhắn tin với Minh Huy không?". "Tin gì?". "Như là sáng nhắn tin để chúc buổi sáng tốt lành, tối thì chúc ngủ ngon, nhớ thì nhắn tin nói chuyện ý".
7 Chủ nhật. Suốt một tuần tôi mong chờ nhất ngày này. Được cùng anh đẹp trai đi xem phim rồi đi ăn kem, sau đó đến trung tâm giải trí. Nghĩ thôi mà tôi đã phát sướng lên rồi.
8 Địa điểm thứ ba: nhà hàng. Từ lúc ra khỏi rạp chiếu phim tôi đã thấy Nhật Đăng không ổn. Mặt anh ấy thất thần và tím tái. Cái lúc đang xem phim hay mà anh ấy lao vụt ra ngoài tôi đã nghĩ ngay đến việc anh ấy bị.
9 6 pm. . Trời nhá nhem tối. Những ngọn đèn đường đã được bật. Cả thành phố sáng rực. Người đi qua đi lại hối hả, tấp nập. Tiếng xe cộ inh ỏi hoà vào tiếng cười nói rộn ràng tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp đặc trưng của thành phố.
10 "Cậu có biết là tìm cậu khó khăn lắm không?""Nhưng cậu. . . đã tìm thấy tớ rồi đấy thôi. . . ""Tớ luôn tìm thấy cậu. " "Dù cậu có đi đâu, ngay cả khi cậu biến mất tớ vẫn tìm cậu.
11 - Hắt xì!!!Tôi đưa tay xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình. Cái Trang ngồi bên cạnh cau mày nhìn tôi không hài lòng. Ờ thì tôi cũng có muốn thành ra thế này đâu.
12 Hiện giờ tôi và tên Huy đang ngồi khép nép trên ghế ngơ ngẩn nhìn bà đang hí hửng cười cười nói nói. Nói thế cho nó đồng bộ chứ có mỗi tôi là khép nép thôi, tên Huy thì ngồi như ông tướng, mặt hằm hằm như kiểu sắp tuyên chiến với đối thủ - tức là bà nội hắn.
13 Chiều tối. Tôi cùng với tên Huy bị bà "đuổi" ra sân bay để đón bố mẹ tôi và gia đình tên Huy. Hiện giờ tôi đã chờ ở cái sân bay to vật vã này được hơn một giờ đồng hồ.
14 Có lẽ là do sắp đặt. . Tôi ngồi cùng cái Trang ở quán kem cạnh trường trước giờ vào lớp. Nó nằng nặc bắt tôi ra đây vì có chuyện quan trọng và nó sắp thông báo một tin nóng hổi.
15 Tôi vẫn phải nghĩ xem nên nói chia tay với Nhật Đăng như thế nào. Chứ tôi không thể thô thiển đến mức sẽ nói một câu lạnh lùng với anh ấy là: "thực ra em không thích anh, xin lỗi, chia tay đi".
16 Khi tôi khập khiễng bước ra như một đứa bị "chấm phẩy" thì thấy thằng bé Minh Vũ đang ngồi trên giường cầm điện thoại của tên Huy chơi game. Tôi lên giường ngồi cạnh thằng bé.
17 11 am- Hai đứa đi chơi vui vẻ. RẦM!Cánh cổng đóng lại. Tôi và tên Huy đứng chơ vơ ngoài cổng. Vừa đi học về đến nhà, kịp thay bộ quần áo (mặc ở nhà), cơm chưa kịp ăn thì chúng tôi đã bị chị Liên "đuổi" ra ngoài.
18 - Tôi sẽ dỡ bỏ cái trung tâm giải trí này. - Xin lỗi. Chúng tôi không ngờ có thể xảy ra tình huống này. - Không ngờ? Các ông có biết thế nào gọi là kiểm tra định kì không thế?- Thực xin lỗi! Mong cậu bớt giận.
19 Trời xám ngắt. Mưa bụi bay theo gió đậu lên cửa sổ và vài nhánh hoa hồng đang nở ngoài ban công. Không khí đậm mùi ẩm ướt và se lạnh. Một ngày đáng lẽ ra phải đi học, tôi lại được thoải mái cuộn trong chăn ấm ngủ ngon lành.
20 Ngoài thành phố đèn điện sáng rực, không khí náo nhiệt. Còn ở trong nhà thì không khí tràn ngập ấm áp. Xong xuôi hết các loại thủ tục làm quen, chúng tôi bắt đầu ngồi vào bàn ăn.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Truyện Teen
Số chương: 15