41 Trong lòng Tử Yên đột nhiên xuất hiện một linh cảm lạ lẫm. Nàng bất giác ngó nghiêng tìm kiếm. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau. Nỗi thôi thúc thường trực nơi Viễn Kỳ như đứt cương và vùng lên mạnh mẽ.
42 Không phải Tử Yên chưa từng tự hỏi mình, chưa từng suy nghĩ qua, cảm giác của nàng đối với Viễn Kỳ rốt cuộc là gì?Dựa dẫm chàng mỗi khi gặp khó khăn. Thật bình yên lúc được tựa vào chàng.
43 Gió ngàn dìu dặt gọi đêm đông, khe khẽ đặt lên rặng mây mờ một nụ hôn lả lướt. Những cánh quỳnh trắng xóa rủ nhau đáp xuống đáy vườn khuya, đủng đà đủng đỉnh.
44 Trời về khuya. Làn bụi phấn rũ mềm kết quyện thành muôn vạn tinh linh, đua nhau giáng thế. Màn mưa tuyết nhuộm trắng cả khoảng đen óng ả, nương theo cái lạnh đông đặc, quện đầy trong từng lọn sương mờ.
45 Tử Yên lười biếng mở mắt. Sớm ban mai vừa gõ cửa. Nắng hững hờ luồng nhẹ qua chấn song, khiến nàng nhất thời choáng váng, rụt cổ so vai rồi đột ngột nhắm tịt mắt lại.
46 Nhưng mọi ý nghĩ đều bất chợt “bốc hơi”, khi nhìn thấy bộ dạng Tử Yên như sắp khóc đến nơi, Viễn Kỳ rất nhanh liền lập tức ngồi dậy. Chàng nằm sát mép giường ngoài, không quên gửi lại một câu:-Ta mệt rồi, ngủ sớm đi.
47 Tử Yên sốt ruột dò hỏi:-Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây, trơ mắt nhìn người đó bị giết?-Chứ cô muốn thế nào? Cô mà ra đấy, chúng nhất định sẽ… thủ tiêu luôn cả cô.
48 Lời vừa nghe chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang. Viễn Kỳ thất thần nhìn cảnh tượng trước mặt. Trong đầu đột nhiên trống rỗng. Trớ trêu thay, người Viễn Kỳ vừa ra tay cứu giúp, lại chính là tình địch của đời mình.
49 Viễn Kỳ chuyên tâm vận khí, điểm huyệt giải độc cho Vệ Quân. Tử Yên đứng cạnh cũng nhất mực im lặng, chăm chú quan sát cảnh tượng vốn chỉ có trên phim chưởng Hồng Kông.
50 Tầm mắt đang hướng xuống bỗng xuất hiện một đôi hài trắng muốt. Tử Yên bất giác ngước lên, bao thâu cả gương mặt phía trước cùng những nét lạ lẫm. Khuôn trang ấy không nóng cũng chẳng lạnh, nhưng sao lại khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
51 Khi họ đến Giả Tuyên thì cũng đã xế trưa. Mặt trời lên cao. Vài tia nắng được mài giũa bởi những tầng mây dày, tuy sắc nhọn, nhưng yếu ớt, mong manh. Thị trấn này không phồn hoa như Tử Yên vẫn tưởng.
52 Suốt cả ngày hôm qua bôn ba bên ngoài, ăn kham uống khổ, nên khi được ngồi đối diện với mâm thức ăn thịnh soạn nhường này, Tử Yên đúng lí ra phải vô cùng hớn hở.
53 Và những ngày sau đó…Tử Yên nhận thấy, tâm trạng mình gần đây đã có sự chuyển biến tích cực. Mỗi khi mặt đối mặt với Vệ Quân, nàng không còn cảm giác bồn chồn, hồi hộp.
54 Vệ Quân lao nhanh đến chỗ giữ ngựa của Tiêu Thạch Lầu, chàng chọn lấy một kỵ mã đen tuyền, dũng mãnh, bắp chân cuộn lên những đường săn chắc. Phải nói bọn sát thủ Hư Quốc ngụy trang rất chu đáo.
55 Tử Yên thất thần nhìn thân ảnh trước mặt. Bóng dáng cao lớn đột ngột đập vào mắt. Bên vai chàng bỗng ướt sũng. Máu. Thấm đỏ chiếc áo xanh thanh nhã. Phải.
56 Bên ngoài đã tối, bên trong còn tối hơn. Mắt Tử Yên mãi một lúc mới có thể thích nghi với không gian u ám này. Bốn bề lặng lẽ như tờ. Trong lúc không có gì để làm, Tử Yên tranh thủ tìm kiếm chung quanh, mong sẽ thấy chút củi khô nhóm lửa.
57 Thời gian trôi qua chóng vánh. Huyết Lệ Hàn trên người Vệ Quân cuối cùng cũng đã được giải trừ. Ngày từ giã. Vẫn vẻ mặt băng sơn ngàn năm không đổi. Vẫn phong thái ngạo đời, khinh bạc.
58 Dứt lời, Viễn Kỳ nhìn chung quanh một lượt, rồi lập tức bế Tử Yên phóng vút lên ngựa. Gió nổi lên, cuốn phăng những bụi tuyết tung bay mịt mù. Sương muối chăn ngang như những tấm lưới mỏng, chồng chéo đan xen.
59 Sáng hôm sau. Lúc Tử Yên thức dậy đã không thấy Viễn Kỳ, nàng đành ngồi một mình trong vườn Bạch Thảo. Tử Yên thẫn thờ dán mắt vào khung cảnh trắng xóa, ảm đạm chẳng khác nào tâm trạng của chính mình.
60 Ngày Viễn Kỳ và Tử Yên rời khỏi Bạch Ngưng, mọi người trong thôn đều có mặt đông đủ. Trừ Diệp Phong. Đối với Diệp Phong, Tử Yên thật cảm thấy hết sức áy náy.