61 Kể từ khi Trúc Nhã xuất hiện, Tử Yên vẫn một mực lặng im. Duy chỉ có lúc này, dạ dày nàng chợt cuộn lên co thắt, khiến trong người vô cùng khó chịu. Gương mặt Tử Yên bất giác cứng đơ.
62 Đan Nhi theo lời Phụng Loan đã sắp xếp cho Viễn Kỳ và Tử Yên một căn phòng riêng, tuy hơi cũ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Tiểu a hoàn này còn chu đáo đến mức chuẩn bị cả nến thơm và lò sưởi.
63 Màn đêm đẫy đà mềm mượt, lơ thơ tung rải ngàn nụ hoa trắng muốt. Tuyết lay lắt bám trụ trên cành khô. Tuyết dịu dàng dệt thảm giữa sân vườn. Tiếng đàn bầu từ xa vọng đến, tinh kết thành muôn giọt não nề, làm không gian như nhuốm màu sầu muộn.
64 Tử Yên cuống cuồng chạy trong đêm. Nàng bất thình vấp phải thứ gì đó, té ngã sóng soài. Bàn tay Tử Yên cào trên đất. Vài vết xước li ti hiện ra, rỏ máu.
65 Trời vừa tảng sáng. Viễn Kỳ đứng trước cửa phòng. Chàng dịu dàng lên tiếng:-Tử Yên! Ta có việc phải rời nhà vài hôm. Cô ở lại nếu có nghe nãi nãi nói gì, tuyệt đối đừng để tâm.
66 Mỗi ngày Đan Nhi đều chăm chỉ cùng Tử Yên đi chợ. Bên cạnh Tử Yên, tiểu nha đầu nhỏ bé kia lúc nào cũng ríu rít, chỗ này chưa xem xong, đã mau mau dẫn nàng đến chỗ khác.
67 Tử Yên cẩn trọng bưng mâm cơm đặt xuống bàn. Nàng khẽ cúi đầu, chậm rãi nói:-Nãi nãi, người dùng bữa ngon miệng. Cháu xin phép lui trước!Tử Yên vừa dợm bước rời đi, cánh tay nàng liền đã bị giữ chặt.
68 Tử Yên ngồi trong phòng, dõi theo bước thời gian đang trôi qua thật khẽ. Mùa đông ở Lạc Quốc dài đằng đẳng. Một mùa đông cùng biết bao thăng trầm, u buồn, xám xịt.
69 Chương 69:Sự ThậtTử Yên ngồi trong phòng, dõi theo bước thời gian đang trôi qua thật khẽ. Mùa đông ở Lạc Quốc dài đằng đẳng. Một mùa đông cùng biết bao thăng trầm, u buồn, xám xịt.
70 Chiều buông nắng nhẹ. Gió thổi hiu hiu. Bụi tuyết lưa thưa đắm chìm trong hương xuân mới chớm. Tử Yên thân khoác áo choàng, tay cầm dù giấy, đôi chân bước nhanh dưới màn mưa trắng xóa.