1 Khi bạn mười hai tuổi, bạn đã như thế nào? Chắc hẳn vẫn còn vô tư, hồn nhiên lắm. Cái tuổi mười hai, tính trẻ con chưa hết mà tính người lớn chưa đến, nó mới đẹp và đáng yêu làm sao.
2 Nhìn Như lóp ngóp một hồi hết trồi lên lại lặn xuống, chúng cũng chẳng mảy may bận tâm, ngúng nguẩy bỏ đi. Chờ chúng đi hết, Như mới từ từ leo lên bậc thang cầu ao.
3 Sáng hôm sau Như tỉnh dậy, hai mắt sưng húp lên vì khóc cả đêm. Nó chán nản chẳng buồn soi gương, chỉ rửa mặt, chải đầu qua quýt rồi đeo cặp đi học.
Không biết ở trường xảy ra chuyện gì mà buổi trưa về quần áo nó lấm lem bẩn hơn cả đi làm ruộng, mắt đỏ hoe, đầu tóc bù rối.
4 Phong không trả lời, òa khóc nức nở. Như bối rối vỗ vai cậu, cũng không biết làm sao để an ủi, nó bèn kéo tay cậu đưa về nhà nó: - Đi. Về nhà chị.
Như cho Phong rửa mặt, rửa chân tay, gột qua quần áo.
5 Nó chưa bao giờ thấy vui như vậy. Nó muốn bay, bay mãi đến những miền xa nào, tự do trên bầu trời cao rộng. Niềm vui sướng hiện cả ra trên khuôn mặt khiến đôi má Như hồng lên, đôi mắt đen long lanh nhìn theo cánh diều, lấp lánh những tia khát vọng trong sáng, hàng mi cong cong thi thoảng khẽ chớp.
6 Phong nói không ra hơi nữa, chỉ có thể lắp bắp như thế. Gương mặt cậu đỏ bừng vì nắng, mồ hôi vã ra ướt đẫm áo. Như nhìn cậu, vừa mừng vừa giận, quên cả ông bà còn đang ngủ trong nhà, nó lớn tiếng trách cậu:- Em làm cái gì thế hả? Tại sao lại không đi học? Đã thế chẳng thèm nói lấy một câu, đơn xin phép cũng không viết.
7 Bà nhìn Như không đáp, mắt rớm lệ. Như nghĩ rằng lời nói của mình đã tác động mạnh đến bà, nó càng nói nhiều hơn, hy vọng bà có thể hiểu ra mà quan tâm đến Phong hơn.
8 Như hơi ngạc nhiên, sao Phong lại hỏi nó chuyện này? Lúc đầu nó còn tưởng cậu đùa, xong nhìn ánh mắt cậu tò mò xen lẫn chút gì mong ngóng, hồi hộp, nó biết cậu hỏi thật.
9 Phong vội vã xua tay thanh minh:- Không. Không phải. Chị là chị của em, là chị của em mà.
- Thế có nói không?
- Ơ. . . em. . . - Phong ấp úng một hồi lâu - Em.
10 Vì từ đoạn này hai nhân vật đều đã lớn nên tui sẽ đổi cách gọi từ "nó - cậu" thành "cô - anh" cho phù hợp hơn nha! Cách xưng hô của các nhân vật cũng sẽ thay đổi tùy tình huống truyện ha.
11 Người đàn bà hơi sững lại, rồi như nhận ra điều gì, bà lại cười:- Con không nhớ sao? Mẹ. . . ờ. . . mẹ là mẹ kế của thằng Phong.
À thì ra là thế, đã lâu không gặp, bà lại thay đổi quá nhiều nên Như không nhận ra được.
12 Quả thật Như hiện giờ rất mất bình tĩnh. Lúc nãy cô chạy đi, là chạy mà không có định hướng, không biết sẽ chạy tới đâu. Trong vô thức, đôi chân đưa cô đến gốc gạo ven sông.
13 - Có ai ở nhà không? Ra nhận thư này!Như thoáng giật mình, tiếng gọi này cũng không nghe một thời gian rồi, giờ nghe lại thấy hơi bâng khuâng. Cô chạy vội ra, nhận lá thư từ tay bác bưu tá.
14 Phong đang thất thần nhìn bát cơm, nghe gọi giật mình ngẩng lên:
- Dạ, mẹ.
- Dạo này con làm sao vậy? Trông con tiều tụy quá! Cả ngày thơ thơ thẩn thẩn.
15 Cố gắng ngăn trái tim đang đập bất chấp nhịp điệu trong lồng ngực, cô hỏi anh, giọng lạnh nhạt kèm theo vài phần tức giận của người bị làm phiền:- Phong về đây làm gì? Không phải đã bảo đừng về rồi sao?
- Như.
16 Thực ra, không hẳn là Như không muốn mở cửa, mà là không thể mở cửa. Bởi lẽ những lời vừa rồi cô nói đã rút cạn toàn bộ sinh lực của cô rồi, khóc cũng không còn hơi sức mà khóc nữa.
17 Như quay mặt lại, cười cười đáp:- Tao ngất à? Phiền mày quá! Mất buổi làm của mày rồi.
- Còn cười nữa! - Vân cau có - Mày dọa tao sợ chết khiếp có biết không? Người gì nóng như cái lò than ấy.
18 Vân rất cảm thông với Như, nhưng cô cũng chẳng biết phải trả lời Như ra sao, đành cứ mặc Như khóc cho thỏa lòng. Tuy Vân chưa từng yêu ai, xong cô vẫn biết yêu mà không thể đến với nhau là vô cùng đau đớn.
19 Phong cũng phát hoảng theo:- Cái gì? Sao không thấy?
- Không phải lại ngất ở đâu đó rồi chứ?
Hai người vội vã tìm kiếm khắp nơi, từ trong nhà ra ngoài vườn, chỗ nào cũng tìm mà vẫn không thấy Như đâu.
20 Khi chiếc xe dừng lại nơi thành phố Phong sống, Như đã xin bác tài cho xuống. Cô cúi đầu cảm ơn bác rồi lặng lẽ bước đi. Trong lòng cô hiện tại có chút tiếc nuối cùng hối hận, giờ này đi đâu tìm nhà trọ được? Thôi thì cứ đi, tới đâu hay tới đó.