21 . . . Lời nói bông đùa ngày ấy, giờ đã thành sự thật rồi. Nhưng người trong cuộc thì nào có hạnh phúc. . . Tám năm trôi qua, rất nhiều thứ đã thay đổi, ký ức trong trẻo xưa kia cũng bị xóa mờ, nhường chỗ cho một thực tại bi kịch và éo le.
22 Tiến kéo cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Quả nhiên cô không một chút chống cự, còn chủ động ôm choàng lấy anh mà nức nở khôn nguôi:- Anh không hiểu.
23 Cô lấy tay che mắt cho dần thích nghi với ánh sáng, từ từ ngồi dậy. "Cái gì thế này?" - Như giật mình nhận ra trên người không một mảnh vải. Hơn nữa, trong cơ thể còn có một cảm giác đau đớn lạ lùng.
24 Cô quát vào mặt hắn:- Bỉ ổi! Đê tiện! Anh đúng là không bằng cầm thú. Tôi sẽ đi khỏi đây, tránh xa thứ rác rưởi nhà anh.
Cô bỏ đi, Tiến liền kéo cô quay lại.
25 Tiến cúp máy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường thảnh thơi nhìn bộ dạng thê thảm của Như. Cô đã đau đến cùng cực, không còn hơi sức vùng vẫy nữa, chỉ im lặng khóc.
26 Nói xong, Ngân cùng hai tên kia ra ngoài. Như chậm chạp đứng lên thử xem xét căn phòng, mở tủ ra nhìn. Bên trong đúng là có quần áo nhưng cái nào cũng hở hang, lố lăng.
27 Ngân quay ra hai tên đàn em, phẩy tay một cái. Như thoáng thấy trên gương mặt chúng lộ ra nét vui mừng không giấu được. Chúng xông tới, một tên giữ chặt Như, tên còn lại lôi từ trong túi quần hai cái còng, còng hai tay Như vào đầu giường giống như Tiến đã làm với cô khi trước.