1 Cách đây từ rất lâu, cuộc chiến của giữa con người và sinh vật chuyên đi hút máu người được gọi là Ma-cà-rồng diễn ra qua nhiều thập kỉ, thế nhưng con người vốn không thể nào chống lại thứ sinh vật thèm khát máu người này, họ dần trở thành những chiếc bình máu phục vụ nhu cầu sống tất yếu của Ma-cà-rồng.
2 Máu. . . . . máu. . . . mọi thứ toàn là máu!! Mùi tanh nồng đậm sộc thẳng vào khứu giác của cô. - Cha. . . _cô cất giọng yếu ớt nhìn vào thân ảnh người đàn ông đang nằm dưới đất kia, trên cổ cha cô máu tươi không ngớt trào ra.
3 Cuộc họp đã giải tán nhưng Viola vẫn ngồi đó không nhúc nhích, đôi mắt nhìn trân trân vào màn hình laptop, một bàn tay đặt lên vai cô, giọng nói của Lion như dụ hoặc:- Nhớ cho kỹ, đấy chính là người đã giết cha em.
4 Thật không ngờ lại có thể tái ngộ sớm đến như vậy, Viola không kìm lòng được mà bùng phát, đôi mắt cô giận dữ nhìn người con trai trên mái nhà kia, tuy hắn ta quay lưng về Mặt Trăng nhưng cô có thể cảm nhận được tầm mắt hắn đang dán chặt vào từng biểu cảm, từng nhất cử nhất động của cô.
5 Bàn tay Louis lạnh như băng nhưng vào giây phút môi hắn hạ xuống trên mu bàn tay của cô lại khiến nơi đó bỏng rát, ánh mắt hắn nhìn cô dụ hoặc, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:- Tối nay cùng tôi tham gia một dạ tiệcDạ tiệc? Cô nhìn hắn đầy ngạc nhiên nhưng vài giây sau cô mới ý thức được mọi chuyện.
6 Suốt mấy tiếng đồng hồ xem xét căn phòng Viola thất vọng khi không thể tìm được đường thoát, căn phòng rộng rãi nhưng chỉ có độc nhất một chiếc bàn và một cái giường đồng đều ton-sur-ton màu đen tuyền.
7 Hiện tại trong đại sảnh đường của toà lâu đài có khoảng vài trăm Ma-cà-rồng tập trung, quần áo sang trọng đang bàn tán đủ thứ chuyện. Cửa chính nặng nề mở ra, một bóng đen nhanh chóng bay vào kèm theo một trận gió lớn.
8 Cái gì? Cô ta vừa nhắc đến tên Lion sao? Viola sửng sốt quên cả giãy giụa, chiếc cổ cố gắng ngước lên nhìn nhưng bị lưng hắn che mất. Vậy có nghĩa là Lion biết cô bị bắt và đến cứu cô sao? - Tốt, chuẩn bị đón tiếp.
9 Một ngày mới bắt đầu, chiếc lá phong đỏ rụng xuống đất nghe xào xạc. "Ưm. . m" khẽ cựa quậy Viola hé mở đôi mắt màu tím nhìn về phía cửa sổ trong phòng, cảm giác đau nhức trên lưng nhanh chóng truyền đến.
10 Ngoài thời gian tập luyện bắn súng, phi dao, võ vẽ hay phải ra ngoài làm nhiệm vụ thì Viola cũng đến trường như bao người bình thường khác. Nói cho cùng cô cũng là một cô gái mới 21t, cũng có ước mơ sau này khi ra trường có một công việc ổn định.
11 Cuộc sống tại Light Academy đã trở về bình thường, không một ai nhắc hay bàn tán chuyện về cậu bạn mới chuyển trường David William nữa, họ dần chấp nhận việc cậu ta lẽo đẽo theo sau Viola suốt cả ngày như một osin.
12 Lững thững bước đi trên con đường chính sáng rực bởi đèn đường, tâm trí Viola cố nhớ lại cái người bí ẩn áo choàng đen ấy. Cô cảm thấy hình dáng đó rất quen nhưng không thể nhớ nổi, ngón tay xoa huyệt thái dương cô nhíu mày.
13 Trong một WC nam tại học viện. "Hừ. mm" Tiếng rên đau nhức của một người nào đó vang lên nghe thật nặng nhọc. Khẽ gỡ chiếc khăn đang quấn quanh vết thương David nhíu mày.
14 Bàn chân trần gấp gáp chạy dọc hành lang, đến khúc cua cô va đập vào lồng ngực vạm vỡ. - AaĐau nổ đom đóm mắt Viola ôm chán ngồi thụp xuống sàn. - Có sao không?Lion? Khẽ cau mày vì đau cô hé mắt lên nhìn.
15 Một ngày mới bắt đầu, những cây Phong sau nhà kính của học viện đang bắt đầu rụng lá. Gió thổi nhẹ qua những tán cây nghe xào xạc, buâng khuâng đến nao lòng.
16 Thực sự thì trong lòng Viola đang rất bồn chồn, lo sợ. Việc lấy chộm "Sách Cấm" nếu như bị phát hiện ra thì coi như tiêu đời. - Mình sẽ trả lại khi xem xong nó!_cô lẩm bẩm.
17 Hiện giờ mọi người đều tập trung tại phòng khách trừng những ánh mắt như dao găm về phía gã. Rose sau khi tỉnh rượu hận không thể bóp chết gã cho hả dạ.
18 Phải nói rằng sự có mặt của Cater làm huyên náo tất cả. Gã đi lại tự nhiên như coi đây là nơi ở của gã, liếc mắt đưa tình với Viola chọc tức Lion. Mọi người nhẫn nhịn vì đây là người cung cấp vũ khí cho bọn họ.
19 Thảo nguyên bao la rộng lớn, xanh mướt một màu. Đàn cừu lông trắng muốt như mây đang thư thái gặm cỏ. Khẽ ngả lưng nằm xuống đám cỏ xanh rờn Viola thoải mái thư giãn.
20 Ngồi trước bàn ăn tràn ngập đồ ăn mà chỉ có mình hắn và cô ngồi. Thật không tự nhiên khi mà ở đối diện có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Loay hoay nhìn đống đồ ăn trước mặt cô không khỏi ngạc nhiên khi mà trên bàn toàn đồ ăn đã được nấu chín.