21 Có một chuyện mà Viola cảm thấy khó hiểu nhất là. . . . một toà lâu đài rộng lớn như thế này mà chỉ có hơn 10 người sống. Bao gồm hắn, cô ả Rosalie, 3 người hầu và một số ít vệ binh.
22 Trong phòng khách tại căn cứ. . . Mọi người vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Trên mặt bàn các loại súng, dao, đạn bạc để ngay ngắn, những thứ này vốn không xa lạ gì với họ nhưng vấn đề là Lion tính làm gì?- Chúng ta đi săn sao?_ Nick hiếu kì - Đi săn? Lion híp mắt quay lại nhìn Rose, con ngươi như muốn xuyên thủng con người cô.
23 Mặt Trời đã khuất sau dãy núi hùng vĩ, trời đã tối mịt nhưng trong lòng Viola không cảm thấy sợ nữa. Có lẽ vì hắn ngay bên cạnh làm cho cô có cảm giác an toàn.
24 Mọi người đã phát hiện ra Viola đã biến mất. Ngỡ ngàng, lo lắng cùng tức giận khiến họ muốn hoá điên! Đến cứu người mà cuối cùng lại bỏ đi mất. Đây là cái tình huống gì? Tom bức xúc đá mạnh vào một cái cây gần đó khiến vài con rơi bay toán loạn.
25 Louis gục ngã, toàn bộ thân thể đổ xuống người Viola nặng nhọc. Máu từ vết thương thấm đẫm bàn tay cô. - Louis. . . . Louis!Đôi môi run rẩy mấp máy lo sợ.
26 Sau khi uống máu của Viola tình trạng của Louis đã khá hơn một chút. Máu ở vết thương tuy không khép lại nhưng không chảy máu ồ ạt như lúc đầu nữa. Tuy nhiên hắn vẫn còn quá yếu để có thể về lâu đài.
27 Lúc Lion đưa Viola về tới căn cứ đã là 3h sáng. Viola đã tỉnh nhưng cơ thể rất mệt mỏi, mặt tái nhợt vì mất máu và những vết cào rách gây đau nhức. Lúc này trông cô như một con búp bê sứ bị tra tấn, mái tóc rồi bù bết lại nhưng vẫn thoang thoảng hương Lavender nhè nhẹ.
28 Không lường trước được việc bá tước Frank lại đến nên Rose lo lắng đi qua đi lại khẩn trương. Ở đây ai mà không biết Frank là một người có dã tâm lớn, thái độ đối với Louis Miller hay cho dù là Joy Miller đệ nhất đi chăng nữa cũng không kiêng nể gì.
29 Viola bước vào lối đi bí mật với sự tò mò pha chút sợ hãi. Đã 5p trôi qua, nương theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại cô chật vật bước từng bước đi xuống những thềm bậc thang trong trạng thái lo sợ.
30 Viola tỉnh dậy là khoảng năm tiếng sau đó. Vết thương ở thân thể từ cuộc giải cứu trong rừng bỗng đau buốt, có lẽ vì phải nằm lâu dưới tầng hầm lạnh lẽo này.
31 Bởi vì sau khi thấy Viola chạy đi vì ngại ngùng sau khi phá hoại "chuyện tốt" của họ cho nên Lion cũng chạy theo muốn giải thích cho cô hiểu. Viola đâu biết cái hành động bỏ chạy của mình trong mắt Lion hoàn toàn khác.
32 Trời chập tối Viola mới về trở về, không nói không rằng trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ của Lion đi vào. Giờ này chắc chắn anh đã phát hiện ra người đàn ông kia đã trốn thoát.
33 Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, đến học viện, nhốt mình trong phòng đã dần trở thành thói quen của Viola trong suốt hơn hai tuần qua. Mọi chuyện dần trở nên đi vào quên lãng.
34 Tên Ma-cà-rồng tiến lại gần với Viola hơn. Răng nanh tên đó dài ra nhìn trân trân vào cái cổ đang được quàng khăn kín mít của cô một cách thèm thuồng.
35 Tuyết lại rơi! Trắng xoá phủ kín khắp con đường. Mặc cho cái lạnh cắt da, cắt thịt lạnh lùng cắt sâu vào trong tận từng thớ thịt trong lòng Viola lại ấm áp lạ kì.
36 Ôm Viola nhanh chóng đặt lên giường Louis bình tĩnh đến kì lạ. Vung tay nhẹ một cái đèn trong phòng sáng lên, lò sưởi cũng bắt đầu hoạt động. Chỉ trong chốc lát hơi ấm lan toả cả căn phòng nhưng thân hình của Viola vẫn lạnh như băng.
37 Nhiệt độ cơ thể của Viola đã ấm hơn, khuôn mặt đã không còn trắng bệnh nữa mà hồng hào hơn. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại. Cơ thể của Viola đang có triệu chứng sốt, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm.
38 Câu nói của Rose khiến Lion như hoá đá, anh nhìn Rose như muốn xem trong đôi mắt đang ngập tràn hạnh phúc kia xem trong đó có hay không là lừa gạt?- Cô vừa nói gì?Giọng nói lạnh lùng của Lion khiến nụ cười trên môi Rose dần hạ xuống nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy vui vẻ.
39 Bước vòng phòng bệnh, Lion bình thản đến bên giường nơi có một người con gái đang thất thần. Rose ngồi đó, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa mất hồn. Bàn tay đặt trên bụng như muốn xem đứa bé có còn hay không ở đó.
40 Lúc Louis về đến lâu đài là khoảng một tiếng sau. Xách một đống đồ ăn tiến vào lâu đài. Nhưng có gì đó rất lạ, lâu đài dường như không còn sự hiện diện của Viola.