1 Vương Nguyên nặng nề lê bước về nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên gia sư dạy toán đến nhà. Làm cậu lo lắng không thôiCậu thực sự rất xấu hổ về vấn đề của môn toán nha! Suy nghĩ đó lâu ngày đã hình thành nên cảm giác chán học môn toán Vì thế.
2 "Rắc" "rắc" tiếng gạch ngói vỡ vụn theo từng đòn đánh của anh. Nguyên tròn mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nỗiĐúng là ngoài dự đoán, anh ta. . . thật sự có thể đánh vỡ hết kìa!!!Niềm tin của cậu dần tan vỡ như những miếng vụn gạch rơi rớt trên sàn kia.
3 Nguyên nằm lăn qua lăn lại trên giường đến thật khuya rồi vẫn chưa ngủ được. Vì cậu đang suy nghĩ đến gia sư mới của mình-Vương Tuấn KhảiNgười ta qủa là có điều kiện rất tốt.
4 Sau một giấc ngủ ngon, Nguyên thức dậy và chuẩn bị đồ đến trường. Đúng là có động lực, làm gì cũng nhanh hơnCậu vừa bước xuống nhà đã nhận ngay ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của ba mẹ "Làm gì nhìn con ghê vậy? Mặt con dính gì sao? Không được đẹp trai à?" Cậu vừa nói còn sờ sờ mặt mình xem thửBa cậu lắc lắc đầu, thật tình nói: "Con trai à, mấy nay con thấy trời không mưa nên cố tình thức sớm đúng không? Nếu vậy nhớ mang theo dù đi học"Trên trán cậu xuất hiện mấy vạch đen, bất đắc dĩ nói: "Bộ con dậy sớm lạ lắm sao? Cũng bình thường thôi mà.
5 Chuông hết tiết vừa reng, tất cả học sinh như đàn ong vỡ tổ, ai nấy đều nhanh chóng thu dọn tập vỡ rời khỏi lớp học của mìnhNguyên nhìn cảnh này không khỏi ngạc nhiên, cậu quay sang hỏi Hoành: "Sao hôm nay mọi người nhanh thế?""Cậu không biết thật hay là giả vờ đấy?" Hoành nhướn mắt, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ bạn mình.
6 Trận đấu bóng rổ của Khải đang diễn ra trên sân. Từ khi bắt đầu, tầm mắt Vương Nguyên chưa từng rời mắt khỏi anhLúc anh chơi bóng nhìn góc nào cũng cuốn hút.
7 Tại tiệm bánh đối diện trường, mọi người ai nấy đều không thể rời mắt khỏi nhóm thiếu niên vừa bước vào Đầu tiên là người có đôi mắt lạnh lùng nhưng không làm cho người ta có chút ác cảm nào, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng gợi cảm thỉnh thoảng mím lại vì vết trầy trên chân đau rát Bên cạnh là thiếu niên có đôi mắt như ánh sao trên trời, sóng mũi giống hệt người kia, đôi môi đầy đặn hồng nhuận, trên mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi càng làm tăng thêm vẻ đẹp thiên thần với làn da trắng.
8 Chân Khải dần lành lại, vết thương cũng không còn đau nữa. Trong lúc này, không ai để ý đến Khải và Nguyên đi bên nhau nhiều hơnCứ sáng sớm đi học chung, chiều về cũng về chung, giờ nghỉ lại tìm nhau, lại còn cười cười nói nói.
9 Buổi chiều, ánh nắng cuối cùng còn sót lại của ngày len lỏi qua phiến lá cây xanh mướt, chiếu xuống ngôi nhà màu mật ong hai tầng. Đây chính là tổ ấm của Vương NguyênBên trong, nơi một căn phòng nhỏ bài trí hòa nhã gọn gàng, có cậu thiếu niên ngồi trước bàn học, ngả lưng về phía lưng ghế dựa đằng sau, hai chân duỗi thẳng gác lên bàn, đôi môi đẹp khẽ cắn chiếc bút trong tay.
10 Một ngày như mọi ngày bình thường, Vương Nguyên vẫn vui vẻ đến trường vì nghĩ rằng mình lại được gặp Khải. Những ngày bên anh quả thật vô cùng vui vẻ, làm cậu như chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào mà tình yêu mang lạiNghĩ đến những lúc vui vẻ bên anh, trong lòng lại dâng lên một niềm hạnh phúc khó nói thành lời, nhớ đến hơi ấm của anh khi ôm cậu vào lòng, nhớ nụ hôn nhẹ nhàng mà say đắm của hai người.
11 Sau ngày đi chơi hôm ấy, Tuấn Khải đặt chân lên máy bay, đi đến nước Mĩ xa xôi, lạ lẫm để du học, tìm con đường cho tương lai chính mình Không phải anh vô tâm vô cảm, ích kỉ bỏ lại Nguyên mà đi.
12 -Tuấn Khải, anh đấy à? -Phải, là anh-Đi đâu đó, mau đến đây!-Xin lỗi, anh phải đi rồi. . . Rồi hình bóng đó cứ xa, xa dần. Nguyên cảm thấy mình đã rất lớn tiếng gọi anh trở lại.
13 Nguyên mặt mày đã trắng bệch vì hoảng sợ, chiếc xe đang lao về phía trước cứ bấm còi liên tục. Cứ đứng ở đây chắc chắn hai người chỉ có một kết thúc. .
14 Nguyên vui vẻ hướng về phía người đằng trước đi tới. Nhìn Quang Anh đáng yêu trong bộ đồ do chính tay mình mua, cậu không khỏi cảm thấy thỏa mãnCậu vốn vẫn còn rất nhớ Khải, nhưng chỉ giấu kín ở trong lòng.
15 . . . Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm phải nhau, cả hai cùng giật mình. Gương mặt này, tại sao lại quá quen đến thế. Giọng nói vẫn như cũ. Chỉ có quan hệ là không còn như xưaNguyên thầm cười cho cái suy nghĩ của mình.
16 Về đến nhà, Tiểu Anh rất muốn cùng nói chuyện với chú vừa mới quen kia. Nhưng ba Nguyên bảo không được, đành hẹn lần sau gặp lại, về phòng làm bài tập theo lời ba dặnCậu đứng trước cửa nhà, định mở miệng đuổi khách thì Khải đã lên tiếng trước-Nói chuyện với anh một chút.
17 Nguyên buồn bã xoay người bước đi, rầu rĩ đến nỗi hốc mắt cũng đỏ cả lên. Vương Tuấn Khải thì cậu đã quen bị anh bỏ rơi. Nhưng mà ngay cả Tiểu Anh cũng theo anh ấy mà bỏ cậu.
18 Cần cân nhắc trước khi đọc, hoặc là cứ rơi vào bẫy của tôi cũng được *cười gian*-------------------------Nguyên hốt hoảng chặn tay anh lại, cảm giác bàn tay không an phận kia chạm vào da thịt mình thật xa lạ, làm cậu hốt hoảngTay Khải luồn vào bên trong lớp áo thun, chạm vào da thịt mát lạnh có cảm giác thật là thích.
19 -Anh bắt cóc Vương Nguyên của tôi! Hoành xông lên trước ba cặp mắt ngạc nhiên của mọi người. Thật chứ từ sau khi Khải bỏ đi không nói một lời làm Vương Nguyên buồn đến thế thì hình tượng nam thần của anh trong lòng cậu đã sớm biến mất rồiVì sao ư? Ai nhớ giùm cậu Vương Nguyên đã như thế nào sau khi Khải rời đi không? Để cậu đây nhắc à nhớ.
20 Ở một bờ biển nọ, có một chú cua rất tài giỏi, hiểu biết rất nhiều, tính toán cũng rất giỏiỞ gần đó có một bạn bánh trôi, da dẻ trắng bóc mịn màng, mắt to mi dài, làm người ta nhìn vào là muốn cắn ngay một ngụmLúc đó do bánh trôi không học được, cho nên cua nhỏ đã trở thành một thầy dạy toán siêu cấp đẹp trai của bánh trôiMà đến đó mới thấy, trước đây bánh trôi rất tệ về môn toán.
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 44