1 Adam nói:Tôi vốn không biếtThì ra lúc tôi chờ đợiĐây chính là khoẳng khắc chân thựcVừa thấy đã yêuKhông phải là một chuyện phù phiếm________"Linh -- linh -- linh --"Sáng sớm bảy giờ rưỡi, một hồi tiếng chuông đồng hồ báo thức phá vỡ sự yên lặng buổi sớm, một cánh tay nhỏ nhắn duỗi ra từ trong chăn ấm, úp đồng hồ báo thức xuống, sau đó trong phòng lại lâm vào trạng thái yên tĩnh.
2 Sau giờ học, mấy nữ sinh bên cạnh liền vây lấy cô, mồm năm miệng mười hỏi: "Làm sao cậu có thể quen biết Hứa Khắc Bình năm ba vậy?""Cậu và Hứa Khắc Bình có quan hệ gì? Khi nào thì quen biết?""Vì sao Hứa Khắc Bình lại đưa cậu đến phòng học? Hơn nữa anh ấy còn nắm tay cậu!""Mình.
3 Eva nói,Nơi vui chơi của ta cái gì cũng cóChỉ thiếu duy nhất một AdamMà nhảy điệu Tăng-gô cần hai ngườiNên lựa chọn ta đi__________Thời gian nghỉ trưa vừa đến, Lâm Mạnh Hi lôi kéo Vũ Hàn chạy về phía sân thể dục, Chạy nhanh một chút, nếu không sẽ không có chỗ ngồi.
4 "Reng! Reng! Reng!"Mặc dù Vũ Hàn đã cầu nguyện lại cầu nguyện, nhưng kim đồng hồ vẫn không ngừng chạy về phía trước, cũng không có bởi vì lời cầu nguyện của cô mà dừng lại.
5 Cuối cùng ánh mắt do dự dừng lạiEm có biết vì sao taôi tới đây khôngTôi muốn trở thành nguyên nhân duy nhất khiến em sốngKhông có lựa chọnChúng ta phải yêu nhau________Sáng sớmĐúng sáu giờ sáng Vũ Hàn tỉnh lại, bởi vì học trưởng Hứa Khắc Bình sẽ tới đón cô, cô cũng không có gan nằm ngủ trên giường! Trên thực tế tối hôm qua cô đã mất ngủ rất lâu, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
6 Trong tiết học buổi sáng, khi từng thầy cô điểm danh đến Giang Vũ Hàn, cũng không nhịn được nhìn cô một cái, có rất nhiều người ồ" một tiếng, lại lộ ra vẻ kinh ngạc soi mói cô.
7 Đến đây với taDựa vào trong ngực ta mà khócBọn họ nói con gái khóc chính là ca hátTừng giọt từng giọt thay phiên nhauNhưng vì sao ngươi thích dựa tườngMà không muốn dựa vào vai taKhiến nó trở thành cái đầu duy nhất được dựa vào***Trong giờ học buổi chiều, mỗi một giờ lên lớp đều có người tụm lại chen chúc nhau tại cửa phòng học lớp 7, không vì cái gì khác, cũng chỉ vì muốn thấy mặt mũi của Giang Vũ Hàn ra sao.
8 Tiểu điểm của những người trong sân lại trở về đội bóng rổ, bởi vị bọn họ thi đấu mà cao giọng hô hào, kích động toàn trường. Nhưng tầm mắt của Giang Vũ Hàn quét tới quét lui, chính là không muốn nhìn thấy Hứa Khắc Bình.
9 Tiếng gọi
Nhiều năm qua luôn luôn chờ đợi một tiếng gọi này
Cũng được nghe gọi tên mình
Giống như chìa khóa và ổ khóa
Cho phép bạn mở tôi
***
Vũ Hàn vừa về đến nhà, Hứa Khắc Bình cau mày nói: "Nhà em không bật đèn.
10 Khuôn mặt anh không chút biểu cảm, quỳ một chân xuống trước mặt cô, bộ dạng như vừa đứng vừa ngồi khiến cho tầm mắt hai người trở nên cân bằng.
"Học trưởng, anh.
11 "KISS "
Hoa hồng đều nở
Mặc vào chiếc váy
Nếu mưa xuống
Cũng đừng bung dù
Để cho chúng ta tiếp tục hôn nhau
Sau khi tan học, Vũ Hàn và Lâm Mạnh Hi nói tới chuyện xảy ra vào tối qua, Lâm Mạnh Hi nghe được nhảy nhót hét hò ầm ĩ, đến mức Vũ Hàn phải bịt miệng cô thì mới không khiến người khác nghe được.
12 Thầy giáo Vương kéo tay của cô, vẫn kéo cô tới phòng dụng cụ, những người khác cao giọng trầm trồ khen ngợi, đe dọa Vũ Hàn một lần nữa: "Nếu như cô khiến Hứa Khắc Bình tự sát, cô cũng đừng hòng sống nổi.
13 Được yêu
Đặt mình vào giữa hạnh phúc mãnh liệt
Ánh mặt trời cũng phải ca ngợi
Tôi. . . Chưa từng được yêu như vậy
Cho dù lặp lại một lần nữa.
Tôi cũng sẽ không thay đổi bất cứ ngày nào.
14 Vũ Hàn không biết nói làm sao đây? Cô thật sự muốn ngất.
"Cậu xem, nét mặt hai người thât hòa hợp mà!" Lâm Mạnh Hi cố ý đem ảnh đưa đến trước mặt Vũ Hàn, để cho cô nhìn rõ.
15 Yêu quá nhiều! Vô cùng
Bản thân đã có tội
Thậm chí mỗi tế bào trong tôi đều thích anh.
Ai. . . Khù khờ một chút cũng tốt.
Tôi chỉ hi vọng một phút nào đấy anh nhớ tôi.
16 Lâm Mạnh Hi chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng vui mừng không lộ ra, cô biết rõ đây chưa phải lúc.
Cao Dụ Tường nhìn cô cười mà không nói, càng tăng thêm hứng thú đối với sự thần bí ở cô, càng nắm chặt tay cô, cả hai song song đi ra khỏi cửa nhà hàng Nam Loan: "Học đệ, bữa này do cậu mời, không cần khách khí.
17 Để em lựa chọn yêu tôi hay hận tôi!
Cái nào cũng tốt cả
Nghe nói chỉ có hai loại cảm xúc này
Có thể ràng buộc giữa người với người
Khiến chúng ta thành một
Em chính là của tôi
Tôi chính là của em
***
Sáng sớm hôm sau, có tiếng gõ cửa đánh thức Vũ Hàn, cô mơ màng mở mắt ra, nghĩ rằng nếu là Hứa Khắc Bình thì bản thân đã sớm vào trong phòng, sẽ không lãng phí thời gian gõ cửa, như vậy, đây là người khách không mời mà tới?
Cô xuống giường đi ra mở cửa, nhìn thấy Hứa Thế Triết cười hì hì.
18 "Còn cậu? Ngày hôm qua cậu và học trưởng thổ lộ sao vậy?" Vũ Hàn vội vàng nói sang chuyện khác.
Nói đến đây, Lâm Mạnh Hi biến thành bộ dáng xấu hổ, "Đáng ghét, cậu hỏi cái này để làm gì?"
"Mau nói cho mình biết đi, người ta thật muốn biết đó!" Vũ Hàn thật sự mừng thay cho cô.
19 Có lúc vận mệnh rất nhân từ.
Giống như trong sự tình cờ này.
Giống như hét to trong sơn cốc… … anh nói cái gì?
Hồi âm lại là: anh yêu em!
***
“Vũ Hàn, cậu đi theo mình!” Lâm Mạnh Hi kéo Vũ Hàn đi về phía tòa nhà thể dục.
20 Hứa Khắc Bình véo véo cái mũi nhỏ của cô, tiếp tục nói: "Ngày đó, khi em vừa vào sân vận động, anh liền phát hiện ra em. Bình thường anh sẽ không thất thần như vậy.