1 “ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…”
_ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à?
_ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém
_ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu?
_ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp.
2 “ Cuộc sống này có quá nhiều điều bí ẩn! Anh không bận tâm về điều đó! Nhưng em thì khác! Em luôn khiến anh phải tìm ra đáp số, phải quẩn quanh trong những bài toán hóc búa của chính em….
3 “ Nỗi đau, phải chăng luôn song hành cùng hạnh phúc"
Thật ra trong ngôi nhà ấy không có gì đáng sợ như Huy nghĩ. Cách bài trí, nội thất trong đó đều tương xứng với vẻ bề ngoài lộng lẫy của nó.
4 " Nỗi đau, phải chăng luôn song hành cùng hạnh phúc"
_ Cảm ơn cậu! – Vú Hà đột ngột lên tiếng
_ Tại sao? Đáng lẽ con phải xin lỗi vì đã gợi lại vết thương trong lòng Đan chớ!
_ Tại cậu không biết đó thôi.
5 “ Anh dần quên mất mình là ai? Vì em…”
Tối hôm ấy, Huy không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Chỉ một bài toán đơn giản, nếu như ngày thường chỉ cần 15 phút là xong, vậy mà hôm nay gần cả tiếng đồng hồ rồi mà chẳng có gì tiến triển.
6 “ Có những điều không thể diễn tả thành lời! Có những cảm xúc miên man không thể định nghĩa…”
Trên con đường tới trường…
_ Này, vết thương của bạn ổn chứ?- Gia Huy phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe, giọng nói vẫn lạnh như vốn dĩ.
7 “ Không có con đường nào mãi bằng phẳng…”
Tiếng chuông cuối giờ vang lên….
_ Chị ơi! Có người gửi cái này cho chị!- Cô bé trực ban đưa cho Đan một tấm thiệp khá đẹp
_ Chi à? Cảm ơn em!
Đan ngạc nhiên mở tấm thiệp…
“ Hãy tránh xa Vương Gia Huy.
8 “ Kí ức là mảnh ghép của quá khứ. Ta chẳng thể vứt bỏ được nó bởi đó chỉnh là cuộc sống. Quá khứ - Hiện tại – Tương lai. Cuộc đời mãi tuần hoàn. ”
Đan bước đến bên cây đại dương cầm màu trắng.
9 “ Nếu không đủ can đảm để một mồi lửa thiêu rụi tất cả thì hãy cất hết chúng vào một ngăn kéo và khóa lại. Và chìa khóa? Hãy vứt nó đi thật xa”
Sáng hôm sau, Đan choàng tỉnh bởi ánh nắng sớm mai.
10 “ Có yêu mới ích kỉ và có ích kỉ mới yêu…”
Trước ngày khai giảng…
4. 00 pm
Có tiếng chuông cửa vang lên
_ Để con mở cửa cho ạ!- Đan đứng dậy ngăn vú Hà
Nhưng ngoài cổng lại không có ai khi cô bé bước ra.
11 “ Tình yêu khiến con người ta trở nên kì lạ. Có thể mỉm cười vì những điều nhỏ nhặt nhất”
_ Bạn có biết ai đã làm chuyện này không?- Huy nắm chặt bàn tay
_ Không! Àh, tôi hỏi cái này được chứ?
_ Nói đi!
_ Bạn có bạn gái chưa?
_ Sao lại hỏi thế! Tất nhiên là chưa!
Đan cau mày suy nghĩ, vậy cô ta là ai mà mạnh miệng “ khẳng đinh chủ quyền” như thế.
12 “Tình yêu cũng như một bản hòa tấu. Có những lúc vút cao, chứa chan, có những lúc êm đềm, ngọt ngào nhưng đôi khi vẫn tồn tại những nốt lặng để… ta hiểu nhau hơn…”
Ngày khai giảng
Đúng chất của ngày hội “ Toàn dân đưa trẻ đến trường”.
13 “ Đôi khi, chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng và tin cậy có thể khiến con người ta ngất ngây… Bởi đó là khởi đầu cho những gì đẹp đẽ nhất…”
Huy chăm chú nhìn vào dòng chữ ấy, đôi mày cau lại dãn ra vẻ ngạc nhiên.
14 “ Có thể con đường chúng ta bước đi thật nhiều chông gai, nhưng hãy vững tin vì bên cạnh vẫn còn có gia đình. Tình thân là sợ dây liên kết thiêng liêng nhất…”
Đan bước vào nhà, khuôn mặt bừng sáng…
_ Sao hôm nay con gái ba vui thế nhỉ?- Ông Hà vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, nỗi hoài nghi trước nụ cười của con gái
_ A! Ba!- Đan reo lên rồi chạy tới ôm lấy cổ ba mình, khẽ hôn lên mặt ông- Ba đi công tác sao lâu thế? Con nhớ ba!
Ông Hà nãy giờ chìm trong sự thắc mắc không sao lí giải nổi.
15 “ Nếu được lựa chọn, anh muốn trốn tránh cái gọi là sự thật. Có thể người ta nói anh hèn nhát nhưng anh vẫn sẽ làm thế nếu điều đó khiến em không bị tổn thương
…”
_ Con đi đây ạ!- Đan vẫy tay chào cả nhà rồi ra cổng
_ Có quên gì không đấy?- Vú Hà nhắc nhở
_ Không ạ!
Đan vừa bước ra khỏi cổng thì giật mình khi thấy Huy
_ Ơ! Sao bạn lại ở đây?
_ Lên xe đi!- Huy tháo kính mát, mỉm cười, giấu vẻ bối rối khi thấy Đan.
16 “ Đừng để chúng ta đánh mất cả cơ hội là những người bạn…. ”
_ Tôi không về nhà đâu!
_ Sao lại không về nhà?- Huy ngạc nhiên
_ Nhìn tôi thế này vú Hà sẽ khóc mất, với lại lúc này có ba ở nhà nữa!
_ Bạn thôi nghĩ đến người khác được không! Nghĩ đến bản thân mình đi!- Huy bực mình
_ Tôi biết! Tôi đến nhà Linh! Ba mẹ nó cũng đi công tác rồi!
_ Nhưng….
17 “ Nếu kí ức chỉ là nỗi đau dai dẳng, vậy thì thay vì trốn tránh hãy một lần dũng cảm đối mặt…”
Thời gian thấm thoắt trôi qua thật nhanh… Mới đây mà đã 20-11 rồi.
18 “Far across the distance and spaces between us
You have come to show you go on”
- My heart will go on-
Tại sân bay…
Mọi người được một phen ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của Đan.
19 “ Cả thế giới như sụp đổ trước mắt anh, khi không biết lúc này em nơi đâu…”
Linh trở lại nhưng không thấy bóng dáng Đan đâu. Hoảng sợ. Lo
lắng. Linh chạy dọc theo bờ biển, quay lại điểm ban đàu cất tiếng gọi to
_ Đan! Mày ở đâu?- Giọng Linh khản đi
Linh chợt nhớ, rút di động và bấm số.
20 “ Nhớ về một người, nhớ tất cả, nhớ những gì nhỏ nhặt nhất! Bấy nhiêu thôi? Chưa đủ để gọi là yêu!”
“Vâng cậu ấy là Khôi Nguyên. Bạn có thể gọi người ấy là gì cũng
được.