21 “ Số phận buộc con người phải bước trên những con đường mà nó đã đặt ra. Có những điều có thể đổi dời nhưng có những việc ta chẳng thể nào khác được… Đó gọi là nghiệt ngã…” Khôi Nguyên sinh ra trong một gia đình khá giả.
22 “ Số phận buộc con người phải bước trên những con đường mà nó đã đặt ra. Có những điều có thể đổi dời nhưng có những việc ta chẳng thể nào khác được… Đó gọi là nghiệt ngã…”
Khôi Nguyên sinh ra trong một gia đình khá giả.
23 “ I’ll never break your heart I’ll never make you cry I’d rather die thanh live without you I’ll give you all of me” - I’ll never break your hear- _ Rồi một ngày, cậu ấy rời bỏ tôi, không một tin tức, không một lí do.
24 “ I’ll never break your heart
I’ll never make you cry
I’d rather die thanh live without you
I’ll give you all of me”
- I’ll never break your hear-
_ Rồi một ngày, cậu ấy rời bỏ tôi, không một tin tức, không một lí do.
25 “ Hạnh phúc không phải là cụm từ hoa mĩ. Đôi khi nó chỉ là những gì gần gũi nhất…” Đan tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng… Cô bé nhìn ra cửa kính, những tia sáng đầu tiên đang bừng lên nơi cuối chân trời… Linh vẫn còn say ngủ, Đan để lại vài dòng cho cô bé rồi ra khỏi phòng.
26 “ Hạnh phúc không phải là cụm từ hoa mĩ. Đôi khi nó chỉ là những gì gần gũi nhất…”
Đan tỉnh giấc khi trời vừa hửng sáng…
Cô bé nhìn ra cửa kính, những tia sáng đầu tiên đang bừng lên nơi cuối chân trời…
Linh vẫn còn say ngủ, Đan để lại vài dòng cho cô bé rồi ra khỏi phòng.
27 “ Hạnh phúc không phải là cụm từ hoa mĩ. Đôi khi nó chỉ là những gì gần gũi nhất…” Đứng ở một góc gần đó, Huy bật cười thích thú _ Hắn có đối thủ rồi! _ Trời! Bạn có bị sao không mà để hai người đó đi chung với nhau!- Đan lắc đầu trước màn kịch vừa rồi _ Yên tâm đi! Đan bước qua hàng người đang đứng, vì mải trò chuyện cùng Huy mà cô bé không hề biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về mình.
28 “ Hạnh phúc không phải là cụm từ hoa mĩ. Đôi khi nó chỉ là những gì gần gũi nhất…”
Đứng ở một góc gần đó, Huy bật cười thích thú
_ Hắn có đối thủ rồi!
_ Trời! Bạn có bị sao không mà để hai người đó đi chung với nhau!- Đan lắc đầu trước màn kịch vừa rồi
_ Yên tâm đi!
Đan bước qua hàng người đang đứng, vì mải trò chuyện cùng Huy mà cô bé không hề biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn về mình.
29 “ Đơn phương là điều đớn đau nhất trong tình yêu. Nhưng thật đáng sợ nếu đó là nguyên nhân khiến ta phạm phải những sai lầm không thể tha thứ…” Đan vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến cái bồn rửa mặt thì nhận thấy một đôi mắt đang nhìn mình… _ Lại là chị à?- Đan lên tiếng khi nhận ra đó là Nhã Phương _ Là tôi! _ Có chuyện gì không? _ Tại sao cô không nghe tôi? _ Nghe gì? _ Chẳng phải tôi bảo cô tránh xa Huy hay sao? Tại sao cô lại cướp đi cậu ấy! _ Tôi không cướp của ai cả! Tại sao chị cứ nghĩ như thế? _ Giờ tôi chỉ muốn biết cô có rời xa cậu ấy không? _ Chẳng có lí do gì để tôi phải làm thế! _ Vậy thì đành thất lễ với cô!- Phương đưa con dao bóng loáng vào cổ Đan _ Chị làm gì thế?- Đan hét lên _ Tại sao phải ngạc nhiên?- Nhã Phương mỉm cười độc ác, ấn mạnh con dao vào cổ Đan, một dòng máu ứa ra _ Chị điên rồi! _ Phải! Tôi điên! Tôi điên từ khi cô cướp cậu ấy đi! Đừng trách tôi! Nước mắt Đan lăn dài, cô bé không thể lên tiếng khi đang bị nỗi sợ hãi cùng cơn đau nhói nơi cổ bủa vây.
30 “ Đơn phương là điều đớn đau nhất trong tình yêu. Nhưng thật
đáng sợ nếu đó là nguyên nhân khiến ta phạm phải những sai lầm không thể
tha thứ…”
Đan vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến cái bồn rửa mặt thì nhận thấy một đôi
mắt đang nhìn mình…
_ Lại là chị à?- Đan lên tiếng khi nhận ra đó là Nhã Phương
_ Là tôi!
_ Có chuyện gì không?
_ Tại sao cô không nghe tôi?
_ Nghe gì?
_ Chẳng phải tôi bảo cô tránh xa Huy hay sao? Tại sao cô lại cướp đi cậu ấy!
_ Tôi không cướp của ai cả! Tại sao chị cứ nghĩ như thế?
_ Giờ tôi chỉ muốn biết cô có rời xa cậu ấy không?
_ Chẳng có lí do gì để tôi phải làm thế!
_ Vậy thì đành thất lễ với cô!- Phương đưa con dao bóng loáng vào cổ Đan
_ Chị làm gì thế?- Đan hét lên
_ Tại sao phải ngạc nhiên?- Nhã Phương mỉm cười độc ác, ấn mạnh con dao
vào cổ Đan, một dòng máu ứa ra
_ Chị điên rồi!
_ Phải! Tôi điên! Tôi điên từ khi cô cướp cậu ấy đi! Đừng trách tôi!
Nước mắt Đan lăn dài, cô bé không thể lên tiếng khi đang bị nỗi sợ
hãi cùng cơn đau nhói nơi cổ bủa vây.
31 “Trên suốt con đường của cuộc đời, chúng ta có thể gặp rất nhiều người, có thể cùng sóng bước với rất nhiều người, nhưng người đợi ta nơi cuối con đường sẽ là người nắm chặt tay ta suốt quãng đường còn lại…” _Chào vú! Con mới về!- Đan chạy lại hôn lên má vú Hà _ Thôi đi cô! Tôi nghe tiếng từ ngoài cổng rồi cần gì phải chào!- Vú Hà cười mắng yêu _ Vú cần con giúp gì không ạ? _ Về phòng tắm rồi xuống ăn tối, đó là nhiệm vụ của con! Đan bước về phòng, tâm trạng thực sự cảm thấy phấn chấn.
32 “Trên suốt con đường của cuộc đời, chúng ta có thể gặp rất nhiều
người, có thể cùng sóng bước với rất nhiều người, nhưng người đợi ta nơi cuối
con đường sẽ là người nắm chặt tay ta suốt quãng đường còn lại…”
_Chào vú! Con mới về!- Đan chạy lại hôn lên má vú Hà
_ Thôi đi cô! Tôi nghe tiếng từ ngoài cổng rồi cần gì phải chào!- Vú Hà cười mắng yêu
_ Vú cần con giúp gì không ạ?
_ Về phòng tắm rồi xuống ăn tối, đó là nhiệm vụ của con!
Đan bước về phòng, tâm trạng thực sự cảm thấy phấn chấn.
33 “ Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu Anh với em như một cặp vần…” - Xuân Diệu- Ánh nắng sớm mai khiến Đan choàng tỉnh. Những hình ảnh của đêm trước cứ mơ hồ lướt qua… _ Ôi! Khó chịu quá!.
34 “ Vô tâm – nhưng giữa bài thơ dịu
Anh với em như một cặp vần…”
- Xuân Diệu-
Ánh nắng sớm mai khiến Đan choàng tỉnh. Những hình ảnh của đêm trước cứ
mơ hồ lướt qua…
_ Ôi! Khó chịu quá!.
35 “ Bước ra thế giới mới biết mình nhỏ bé đến nhường nào…” Chiếc limo dài, màu đen sang trọng dừng lại trước một khách sạn hàng đầu thành phố…. Mọi người quay lại nhìn… Một người đàn ông dáng dong dỏng cao, đĩnh đạc trong bộ vets đen phẳng nếp, mái tóc hoa râm gọn gàng, cặp kính gọng vàng tôn thêm sự nghiêm nghị trên gương mặt góc cạnh… Cửa xe khép lại… Cánh phóng viên ùa tới _ Ông Hà! Ông có thể nói qua về kế hoạch sắp tới không? _ Ông Hà! Dự án này phải chăng liều lĩnh? ….
36 “ Bước ra thế giới mới biết mình nhỏ bé đến nhường nào…”
Chiếc limo dài, màu đen sang trọng dừng lại trước một khách sạn hàng đầu
thành phố….
Mọi người quay lại nhìn…
Một người đàn ông dáng dong dỏng cao, đĩnh đạc trong bộ vets
đen phẳng nếp, mái tóc hoa râm gọn gàng, cặp kính gọng vàng tôn thêm sự
nghiêm nghị trên gương mặt góc cạnh…
Cửa xe khép lại…
Cánh phóng viên ùa tới
_ Ông Hà! Ông có thể nói qua về kế hoạch sắp tới không?
_ Ông Hà! Dự án này phải chăng liều lĩnh?
….
37 “ I will always stay here by your side I promise you I’ll never hide” - Cry on my shoulder - _ Con đến rồi hả? Sao muộn thế?- Bà Lan Anh trách Huy _ Con phải đến sân bay! _ Sân bay? Chi thế? _ Anh về nước! _ Ơ! Sao lại đột xuất như thế? _ Con cũng không biết! _ Sao không báo trước chớ? Để mẹ còn chuẩn bị phòng rồi vật dụng nữa! _ Không sao đâu! Anh ấy tự biết lo mà! _ Hai mẹ con nói gì thế?- Ông Vương bước tới _ Bin về nước! _ Vậy à? Giờ nó đâu? _ Anh ấy về nhà lấy xe rồi tới sau! _ Ừ! Bà Lan Anh quay sang chồng mình rồi kín đáo đá mắt về phía Đan ngồi… Ba Huy lập tức hiểu ý, bật cười… _ Huy! _ Dạ! _ Con thấy cô gái ngồi kia không? Huy hướng mắt nhìn theo tay chỉ thì thấy một cô gái mặc váy trắng đang ngồi giữa những chàng trai lịch thiệp.
38 “ I will always stay here by your side
I promise you I’ll never hide”
- Cry on my shoulder -
_ Con đến rồi hả? Sao muộn thế?- Bà Lan Anh trách Huy
_ Con phải đến sân bay!
_ Sân bay? Chi thế?
_ Anh về nước!
_ Ơ! Sao lại đột xuất như thế?
_ Con cũng không biết!
_ Sao không báo trước chớ? Để mẹ còn chuẩn bị phòng rồi vật dụng nữa!
_ Không sao đâu! Anh ấy tự biết lo mà!
_ Hai mẹ con nói gì thế?- Ông Vương bước tới
_ Bin về nước!
_ Vậy à? Giờ nó đâu?
_ Anh ấy về nhà lấy xe rồi tới sau!
_ Ừ!
Bà Lan Anh quay sang chồng mình rồi kín đáo đá mắt về phía Đan ngồi…
Ba Huy lập tức hiểu ý, bật cười…
_ Huy!
_ Dạ!
_ Con thấy cô gái ngồi kia không?
Huy hướng mắt nhìn theo tay chỉ thì thấy một cô gái mặc váy trắng
đang ngồi giữa những chàng trai lịch thiệp.
39 “ Về làm chi cho tim em bật khóc Vết thương năm nào giờ lại tái tê Về làm chi khi mọi điều đã trễ Đớn đau một kết thúc cho cả hai” _ Nước trái cây hay rượu?- Huy hỏi Đan _ Rượu, nếu bạn muốn bế tôi về! _ Vậy thì nước trái cây vậy!- Huy le lưỡi _ Sợ thế sao? _ Nếu nói không nặng thì là nói dối! Đan phì cười….
40 “ Về làm chi cho tim em bật khóc
Vết thương năm nào giờ lại tái tê
Về làm chi khi mọi điều đã trễ
Đớn đau một kết thúc cho cả hai”
_ Nước trái cây hay rượu?- Huy hỏi Đan
_ Rượu, nếu bạn muốn bế tôi về!
_ Vậy thì nước trái cây vậy!- Huy le lưỡi
_ Sợ thế sao?
_ Nếu nói không nặng thì là nói dối!
Đan phì cười….