1 Trường Green Vào buổi sáng trong lành, từng chú chim ca ríu rít trên những tán lá xanh từng tia nắng chiếu xuyên xuống một hình bóng mảnh mai của một cô gái đang mặc đồ đầm phục cấp 3, hai tay xách bao nilong thật to nặng trĩu bước đi đầy nặng nề bước vào ngôi trường phía trước.
2 -Không-cô khựng lại rồi trả lời dứt khoát ,lê bước đầy tự tin. Anh ta chính là Cao Khánh Nguyên ,thầy giáo giám thị trong trường chuyên về môn anh văn -môn cô ghét nhất và cũng là khắc tinh với cô.
3 - Ngon , Ngọt. . . . Nhưng em không cho nước dừa vì sao lại có mùi vị này - anh nói , ánh mắt hướng về cô khiến cô lúng túng. Thật chất là cô quên nước dừa và anh cứ theo dõi cô nên cô không thể nào xin bạn bè được nên cô bỏ rất nhiều đường.
4 Ở bên trong phòng thi , do của kính được trường làm rất kín nên bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong nên chuyện hôn nhau giữa cô và anh vẫn là một bí mật.
5 Cô đi dạo vòng vòng rồi dừng chân tại hồ Huê Cúc. . . nơi có tán lá của cây cổ thụ mát mẻ. Hằng đêm cây cổ thụ này sẽ tỏ ra ánh sáng do đèn treo trên cây , cả hồ nước cũng vậy ánh lên những vệt nước sắc màu.
6 _Thầy nói bừa gì vậy ? Xung quanh thầy biết bao nhiêu người xinh đẹp cơ mà. Như chị lúc nãy đấy ,ba vòng cực chuẩn môi đỏ mọng ,mắt quyến rũ thích thế còn gì?_Tuy nói vậy nhưng tim cô vẫn đập mạnh và lỗi nhịp.
7 Chạy một lúc anh gần như nhớ ra không biết nhà cô ,định quay qua hỏi thì thấy khuôn mặt đáng yêu đang co người lại ngủ. Cái mũi hỉnh lên và đôi mày lá liễu đang chau lại như bị ai bắt nạt.
8 Anh mở cửa xe, bước vào nhà thì nhìn thấy chiếc ghế bên cạnh có một vật gì đó. Vớ tay lấy anh thấy thì ra là túi xách và điện thoại của cô. Nhìn đồng hồ , đã điểm 9h , anh cười khì lắc đầu rồi cầm nó đi vào nha.
9 Khi anh đã đồng ý , ông Nguy chuyển máy cho bà Kim - Con đồng ý quay về ?- Hai mắt bà sáng lên , giọng nói hết sức ngạc nhiên-Vâng- một chữ ''vâng'' thôi cũng đủ khiến bà Kim rất vui mừng -AAA anh thật là hay nha , ngày mai em sẽ làm món ngon để thưởng anh, được chứ - Bà Kim vẫn giữ máy , nói vọng ra với ông Nguy -Thôi được rồi , em không cần thưởng , nếu em mà thưởng e là.
10 _Sao ạ ? _Tuyết Nhung quay lại thì thầy anh liền cúi chào. _Em trả cho Quân Quân này giúp thầy nhé !_anh nói giọng trầm ấm thu hút. Quân Quân ? Sao gọi thân thiết vậy? Chẳng phải chỉ có gia đình ,bạn bè thân mới gọi như vậy sao ? A~thật kì lạ à nha.
11 Tuyết Nhung ngẩng người một lúc rồi nhanh chống chạy đến nhà cô. Do nhà cô rất gần trường nên Tuyết Nhung đi rất nhanh là đến. Cô bấm chuông.
12 Không lẽ mình thích thầy ? Không thể ,không thể và không thể. _Mày thích thầy đúng không ? _ Tuyết Nhung hỏi miệng nhếch lên. _Làm gì có _Cô xua tay mặt ửng đỏ lên _Thôi thích hay không cũng tùy ,nhưng tao thấy thầy rất ân cần với mày à nha ,thầy sẽ ngưng dạy Anh lớp mình một thời gian đó _,Tuyết Nhung nói vẻ mặt rất bình thường.
13 Cô xua đi dòng suy nghĩ ,bước vào vòi nước bên cạnh rửa mặt rồi vỗ má cho tươi tỉnh. Tự tin bước vào lớp. Nhưng sao hôm nay hành lang vắng thế? Cô thấy trống rỗng quá.
14 Ngồi ở ngoài chờ bắt số tới lượt mình. Ôi! sao hôm nay bệnh viện đông thế nhỉ? Càng ngày càng có nhiều người bị bệnh về tim mạch sao? Cô đang nhìn xung quanh, ai bước ra khỏi cánh cổng đó cũng đã lớn tuổi, sao mình mới 17 tuổi đã vào đây? Chẳng lẽ bị bẩm sinh? Cô đang suy nghĩ lẫn quẩn.
15 _Có bị gì không?_Nhung quay qua hỏi,còn cô thì cứ lẫn lẫn lơ lơ như không nghe thấy gì, cứ đi mãi cắm thẳng đi mà không biết gì. BỐP.
16 9h, nước Anh. Sau khi xuống máy bay, anh đã đến được nơi ba mẹ anh định cư. Nhà anh định cư bên đây khi anh mới 17 tuổi. Ba anh hiện đang làm CEO của một công ty xuất khẩu thực phẩm nổi tiếng bên Anh.
17 -Mẹ à. . mẹ có chơi facebook không? Sao mẹ còn teen hơn cả học trò con vậy?- Anh hỏi, trong lòng khá nghi ngờ về mẹ của mình-Tất nhiên là có -Bà Kim cười khanh khách-À nick con là Khôi Nguyên đúng không haha- Bà Kim nói làm anh hết sức ngạc nhiên, mẹ có chơi.
18 -Tôi?- Anh quay đầu lại hỏi. Cô gật đầu, anh mỉm cười sãi bước tiếp. -Nè. . . anh không nghe tôi hỏi à?- cô hỏi lại- Tôi? à tôi là Nguyên - Anh nói-Em là Victoria, tên việt là Khánh Liên, họ đầy đủ là Dreelan Victoria Khánh Liên_Cô giới thiệu cho anh biết.
19 Anh bỏ đi, mắc kệ người ta nói. mình thế nào. Khánh Liên bặm môi tức giận, cô như vậy mà anh không có chút cảm giác gì sao? CHẳng nhẽ.
20 Còn ở cô thì đang cứ ''đau tim'' mình yêu ông thầy đó hồi nào? hừ. . . bác sĩ này thật xạo, có mà ta yêu thầy ấy ư? Không ta yêu ta thôi! Nhưng sao. .