1 - Thuận, công ty ta đang có một hợp đồng lớn cần giải quyết- Ân bước vào văn phòng nơi người bạn mình đang nhắm mắt trên ghế. Anh biết Thuận không ngủ, đó chỉ động tác mỗi khi anh suy nghĩ gì đó.
2 Sau màn chào hỏi nhạt nhẽo, cả hai đều im lặng. Ông Kane bắt buộc phải lên tiếng- Ân Đại nhân, vào vấn đề chính thôi- Nói đi- anh nhấp một ngụm nước nói- Vụ đầu tư kì này sẽ rất có lợi cho công ty cậu.
3 Với anh tôi là gì?. . . ------------…------------Chiếc xe di chuyển đến nhà Hoàng Thuận. Căn nhà to lớn nằm ở ngoại ô, vì sở thích của anh là yên tĩnh.
4 Haha, anh là gì mà tôi phải nghe anh. Người dưng thôi mà…-----oOo------ Ăn đi đã- Ân nói- Không, anh trả lời cho tôi biết đi- Cô tức giận nhìn anh- Cô thật sự muốn biết?- Ân ngưng đũa, nhìn cô- Đúng.
5 Thật không ngờ chúng ta có duyên a. . . ----oOo----An Nhiên trở về nhà, cô thoải mái ngã người lên giường. Trong lòng cô bây giờ đang rất tức giận, anh xem cô là gì chứ? Người dưng cũng không đến nỗi như thế.
6 Lâu rồi không gặp, Hoàng Thuận. . . -----oOo------ Sao? Tiểu Nhiên, ý cậu là gì?- Di Di thắc mắc, tiểu Nhiên thật kì lạ a- Ý mình là chúng ta có duyên rồi- Là sao?- Tiểu Di vẫn ngu ngơ- Người mà bạn nói đến, Phong Ân và người mình thích.
7 - Trọng Minh, là cậu sao?- Ân vẫn còn ngạc nhiên hỏi chàng trai đứng ngay cửa- Không nhớ tôi sao? Mới đi có 3 năm thôi mà- Minh tiến đến sofa. Chàng trai với khuôn mặt hiền hậu, mái tóc màu nâu hạt dẻ rũ xuống che trước trán nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của anh.
8 Trọng Minh vi vu ngoài Sài Gòn một lúc thì trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Anh nằm suy nghĩ và ngẩn ngơ về hai cô gái lúc nãy. Nói không ấn tượng là nói dối, trong khi đó anh là kẻ đào hoa nên rất thích thú về hai cô gái đó.
9 - Thả tôi ra. . . - Nhiên bất ngờ mở to mắtTiểu Nhiên ngạc nhiên, Ân đang ôm cô, phải là Ân đang ôm cô. Lần đầu tiên anh ôm cô, lần đầu tiên cả hai đụng chạm thân thể như thế này.
10 Ăn uống xong xuôi, cả bọn kéo nhau ra phòng khách nói chuyện nhưng chủ yếu chỉ có Minh và hai cô nói còn hai người kia thì. . . hiểu ha. Bỗng Minh lên tiếng:- Này mọi người, đi chơi đi- Giờ này đi đâu?- Di hỏi- Tôi lâu rồi mới về Sài Gòn a, đi bar đi- Minh hào hứng- Được đó- tiểu Nhiên hùa theo- Không được- Thuận và Ân cùng lên tiếng- Tại sao?- Minh hỏi- Hai cô ở nhà- Ân nói- Mắc mớ gì chúng tôi phải nghe lời anh?- Nhiên hỏi- Ở nhà- Ân lặp lại- Thôi Nhiên,hai đứa mình ở nhà chơi đi.
11 Minh ngồi đó một lúc lâu thì quay về chỗ cũ ngồi, về đến nơi thì hai người kia đã đi mất, điện thoại nhận được tin nhắn: "Về trước" của Ân. Anh cười, ngồi một lát cũng lái xe ra về.
12 - Anh là?- Băng Băng quay lại nhìn Minh- Cô không nhớ sao?- anh lộ vẻ buồn- Trọng Minh- Cô nói rồi mở cửa bước vào- Haha, cô cũng quan tâm tôi nhỉ?- anh vào theo- Tổng Giám Đốc tập đoàn MYA- Cô thả người xuống sofa- Sao.
13 Minh lái xe về nhà, đầu anh ngổn ngang suy nghĩ. Cô là ai? Tại sao biết rõ về anh như thế? Hay là từng quen nhau? Cô liên quan gì đến anh?. . . Nhiều câu hỏi anh đặt ra nhưng không có câu trả lời.
14 Băng Băng sau khi nói chuyện với Ân và Thuận xong cô trở về phòng, cô bước lại ngăn kéo tủ bên bàn trang điểm lôi ra một cuốn anlbum. Nó có màu trắng, nhìn có lẽ là rất lâu rồi nhưng vẫn còn mới, chủ nhân của nó chắc trân trọng nó lắm.
15 Ân lấy áo trở về nhà, trên đường đi anh thấy An Nhiên. Anh tắp xe vô lề, nhấn còi. Nhiên Nhiên giật mình nhìn qua. - Uả Phong Ân? Sao anh ở đây?- Về nhà.
16 Ân và Nhiên sánh vai nhau đi chân trần trên cát, những hạt cát bé nhỏ chui vào ngón chân gây ngứa, những cơn sóng nhỏ vỗ về đôi bàn chân nhỏ, cuốn trôi hạt cát nhỏ bé.
17 Ngày hôm sau, An Nhiên tươm tất trong bộ đồ công sở. Cô cầm tập hồ sơ đến công ty của Phong Ân. *cốc cốc*- Vào đi- Chào tổng giám đốc, chào giám đốc- cô cúi người chào 3 vị kia.
18 Cả hai triền miên một lúc lâu. Khi cô dần ngất đi vì ngạt oxi anh mới buông cô ra. Khuôn mặt cô bây giờ đỏ ửng, xụi lơ ngả lên người anh. Minh hô hấp dồn dập, khuôn mặt đổ mồ hôi, nhìn cô gấp gáp nói:- Tại.
19 Băng Băng ngớ người trước vẻ đẹp của anh. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần nhìn anh nói:- Chào anh. - Lên xe. Nói không đẹp là nói dối. Minh thật sự choáng trước vẻ đẹp của cô.
20 Hân Di mau chóng lên lầu chuẩn bị theo lời anh. Cô ủi một chiếc áo sơmi xanh biển, chiếc quần kaki đen quen thuộc. Xong tất cả cô cười thầm trở về phòng mình.