1 Trên đời này có lẽ chẳng có thứ gì gọi là mãi mãi, kể cả tình yêu. Hai người yêu nhau say đắm, trao cho nhau những gì đẹp nhất, cùng nhau hứa hẹn đi hết con đường, nhưng ai biết được liệu rằng có đi dược hết không, hay là đến cuối cùng chỉ còn lại một người bước tiếp.
2 “Lầu năm. ” Cô nói rồi tự bấm số thang máy. Sau một lúc thì tới, thang máy mở ra, anh giúp cô xách đồ đến trước cửa nhà.
“Anh để ở đây được rồi, tôi có thể tự xách vào, cảm ơn anh nhiều!” Vân Lạc nói rồi quay qua mở cửa, bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì đó.
3 Cửa sổ phòng mở toang, bên ngoài kia là một bầu trời tối đầy sao. Một làn gió khẽ thổi, tấm rèm cửa tung bay. Bị một làn gió đột nhiên thổi qua người, Điềm Vân Lạc run nhẹ, những giọt nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt.
4 Đồng hồ báo thức reo lên, bây giờ là 6 giờ sáng, Điểm Vân Lạc thức dậy, tiếp sau đó là vệ sinh cá nhân và tắm rửa. Cô không có thói quen ngủ nướng vì cô nghĩ rằng mỗi thời khắc trôi qua đều quý báu.
5 “Ây da, cậu đừng gọi tớ như vậy, nhân viên mà nghe thấy thì tớ chỉ có thể đào một cái hố mà chui xuống. ” Nhiên Hạo nhăng mặt nói.
“Được rồi tên ngốc, tớ không gọi nữa, dù sao sau này miếng cơm manh áo của tớ cũng phụ thuộc vào cậu.
6 Trong khi đó ở sân bay Bắc Kinh.
Một chàng trai dáng người cao lớn, cả người bịt kín mít. Không sai, đó chính là Vương Tuấn Khải, vừa đi anh vừa lấy điện thoại gọi cho Thiên Tỉ.
7 Thiên Tỉ: “Thuốc của cậu ấy hết rồi, liều hôm qua em uống là liều cuối cùng. Anh có đem theo không, cho cậu ấy một liều uống đỡ. ”
Vương Nguyên uất ức nói:
“Đại ca, em cũng chỉ là nhớ anh thôi mà.
8 Sau một ngày suy nghĩ thì Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên và Thiên Tỉ quyết định sẽ cùng đi Đài Loan. Vì thời gian này ba người họ được nghỉ ngơi vài ba tuần nên họ mới tranh thủ đi đâu đó.
9 Chiếc xe vừa dừng lại, một người đàn ông tầm 38, 39 tuổi vội vàng bước xuống, đó chính là giám đốc Lý.
“Giám đốc Từ, thật xin lỗi, vừa rồi trên đường có tai nạn nên chúng tôi mới đến trễ như thế.
10 Ba người bọn họ đã cùng nhau trải qua kì nghỉ ở Đài Loan. Tuy họ không cùng máu mủ, nhưng đối với mỗi người bọn họ thì hai người còn lại đều là anh em, đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.
11 Ở sân bay Bắc Kinh.
“TFBoys… TFBoys… thật đẹp trai a… TFBoys…” Trước cửa sân bay chật kín người, đều là fan của TFBoys. Vương Tuấn Khải thấy cảnh tượng trước mắt thì quay sang nói nhỏ với hai người còn lại.
12 Vương Tuấn Khải sau khi về nhà Thiên Tỉ thì chiều hôm đó đã bay trở về Trùng Khánh cùng Vương Nguyên. Cậu chỉ nói là có việc bận còn Vương Nguyên ban đầu còn định ở lại một hai ngày, song thấy Tuấn Khải về thì đổi ý về cùng một chuyến với anh.
13 Hàn Dương mệt nỏi đứng dậy, bỗng nhiên tiếng chuông điện vang lên.
“Hàn Dương, cô ấy sắp phẫu thuật rồi. Bác sĩ không chắc chắn có thành công hay không? Anh có thể hay không bay sang đây một chuyến.
14 “Làm sao thay đổi nỗi nhớ dành cho anh. Những điều từng có em làm sao để tìm lại. Đã từng hứa rằng sẽ cũng nhau bước hết tấm bản đồ đầy dấu mũi tên. Cớ sao anh lại vứt bỏ em giữa đường đi như thế này.
15 Hai người sau khi đón Tiểu Hoa thì cùng nhau đi ăn trưa. Nhiên Hạo cũng không tránh khỏi bị Tiểu Hoa cho một trận. Ăn xong hai người kia định tiếp tục đi chơi còn cô bảo mình hơi mệt nên xin về trước, sẵn tiện giúp Tiểu Hoa mang hành lí về.
16 Trước cửa phòng Vân Lạc.
Vương Tuấn Khải: “Một số hình của cô còn trong điện thoại tôi, có cần tôi gửi qua không?”
Vân Lạc: “Một chút nữa là quên mất! Hình anh cũng còn ở đây, vậy phiền anh gửi qua cho tôi còn hình anh tôi cũng sẽ gửi lại.
17 Thế là ngày chủ nhật yên bình cũng trôi qua. Ngày mới lại đến, Vân Lạc lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình, cả Tuấn Khải cũng vậy. Anh sắp cùng với hai người kia đi diễn ở Trường Sa vài ngày.
18 Trên máy bay đến Trường Sa.
Vương Nguyên: “Đại ca, cô gái lúc nãy, là Vân Lạc gì đó, hình như cô ấy đã có bạn trai. Hèn gì lại có thể bình tĩnh trước vẻ đẹp đổ nước nghiêng thành của em như vậy.
19 Sau khi kết thúc chuyến lưu diễn ở Trường Sa, TFBoys tiếp tục bay đến Nam Kinh chụp hình tuyên truyền. Lịch công việc dày đặt như vậy nhưng họ vẫn luôn vui vẻ.
20 “Vân Lạc, ngày mai tớ phải về rồi, thật sự không nỡ a. ”
“Cậu là không nỡ xa tớ hay là không nỡ xa tên ngốc Hạo Nhiên kia hả?”
“Chính là cả hai cậu.