21 Phong Ân vừa lên tiếng vừa kéo cô vào lòng mình. Là do lúc nãy bước ra cửa, 1 nhân viên ôm chồng hồ sơ bước vào đụng phải Nhiên. Cô nằm trong ngực anh, khuôn mặt đỏ ửng, lúc sau anh buông cô ra:- Lần sau đi phải cận thận.
22 *cạch*Phong Ân mở cửa ra, anh lẳng lặng tiến lại sofa ngồi. An Nhiên từ lúc dưới sảnh nhà ăn cô chỉ cúi đầu không nói tiếng nào theo anh lên phòng. Đến khi lên đây, cô ngồi trên sofa vẫn chỉ cúi đầu.
23 Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, An Nhiên không chịu được thắc mắc lên tiếng:- Ân. Sao lúc nãy anh lại từ chối chở Phong Nhã về vậy?- Tôi không muốn thất hứa.
24 - Tâm Băng, em lại đây- Minh nhìn về phía cô mỉm cười. - Em tới liền- cô gạt nước mắt bước lại. - Nhìn xem có đẹp không?Trước mặt Băng là cánh đồng hướng dương, cô bất ngờ.
25 - Em nói sao?- Thuận ngạc nhiên. - Em từ bỏ anh à, em không làm nữa. Nhìn thấy anh ấy tốt với em, quan tâm lo lắng và biểu hiện của anh ấy em không can đảm làm như thế.
26 - Ừ, lên xe. Cả hai lên xe không nói tiếng nào đi đến công ty. Gần đến nơi, An Nhiên muốn xuống đi bộ vào công ty, cô không muốn mọi người thấy cô và anh đi chung, mọi người sẽ đàm tiếu này nọ.
27 An Nhiên không nói gì, cô nhăn mặt cà nhắc bước ra thang máy, hình như chân cô bị trật rồi thì phải. Cô bước từng bước thật chậm vào văn phòng, Diệp Diệp thấy cô đến thì vui vẻ cười:- A tiểu Nhiên cậu đến…-Chưa kịp nói hết câu, Diệp Diệp nhìn xuống cái chân cà nhắc của An Nhiên mà lo lắng.
28 Một thân hình cao lớn bước vào. Cả An Nhiên và Hân Di đều bất ngờ, đó là Phong Ân. Anh không nói gì từng bước từng bước tiến lại chiếc giường phía An Nhiên.
29 - Ủa sao về rồi? Bộ hai người cãi nhau sao?- Nhiên nói. - Ừ. Di mệt mỏi bước lại ghế ngồi, lẳng lặng không nói lời nào. An Nhiên thấy vậy cũng không nói gì, cô và Ân ngồi nói chuyện thêm một tí rồi Phong Ân cũng ra về.
30 Hân Di đến công ty mua giới về, cuối cùng cô cũng tìm được một căn nhà lý tưởng. Nó không lớn, nhỏ nhắn gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng ăn và 2 nhà vệ sinh nằm ở trong hẻm nhỏ.
31 Ba người im lặng một lúc, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Lúc sau, Phong Ân lên tiếng:- Em lừa gạt nó như thế em vui chứ?Tâm Băng im lặng, cô chậm rãi mở miệng, tiếng nói rất nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy:- Không vui nhưng biết sao được, chỉ có cách đó thì anh ấy mới quay lại.
32 Hân Di và An Nhiên thở dài không nói gì, cả hai chỉ thấy thương thay cho Tâm Băng và Trọng Minh. Cái tình yêu này, nó vừa cao thượng vừa mù quáng, hi vọng cả hai sẽ nhận ra và vượt qua…- Đi ăn trưa thôi- Phong Ân nói, tiến lại phía An Nhiên đỡ cô dậy- Ừ, đi thôi- Nhiên đưa tay cho Ân, quay qua Hân Di - Di Di đi nào, cả anh nữa Hoàng Thuận.
33 Tâm Băng ngồi một mình trên cánh đồng đến khi trời tối, khi chuông điện thoại của Hoàng Thuận gọi cô mới bừng tỉnh mà ra về. Về đến nhà, Hoàng Thuận đã ở đó, cả hai vào trong nhà nói chuyện:- Em gặp nó chưa?- Thuận hỏi- Em gặp rồi- Băng mệt mỏi- Kết quả?- Anh ấy bảo đừng bao giờ gặp anh ấy nữa.
34 Tiểu Di im lặng hồi lâu, cô ngập ngừng không nói. An Nhiên giục:- Này nói đi chứ, đừng có giấu nữa. Mình linh cảm là có chuyện. - Mình…mình…- Cậu yêu anh ta?- An Nhiên hỏi mà như không hỏi, dường như đó là một câu khẳng định.
35 Nghĩ rằng Hoàng Thuận sẽ làm gì đó Hân Di nên An Nhiên tức tốc gọi điện thoại cho cô ấy…“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…tít…tít”- Chết tiệt, Hân Di cậu đang làm gì vậy chứ? Tại sao không nghe máy- An Nhiên tức giận.
36 Một tuần rồi Tâm Băng chưa gọi điện được cho Trọng Minh, cô lo lắng không biết anh có bị gì không. Đến tất cả các quán bar trong thành phố cũng không thấy, gọi hỏi hai người kia họ cũng bảo không biết.
37 “Trong giấc mộng mê man ko thể tỉnh lại Hình ảnh người ngập tràn trong sắc đỏTất cả tình cảm chỉ còn là nỗi đau mệt mỏi Bất động lặng thinh trong lòng Ôm người từ phía sau Nhưng trông đợi lại chỉ là khuôn mặt người ấy Nói ra cũng thật mỉa mai Điều ta không thể biết, trong phút chốc nhìn người lại hiểu Phải chăng hạnh phúc thật giản đơn nhưng cũng quá nặng nề? Đến mức chẳng thể cảm thấy đau đớn…Sắc đỏ in hằn trên ngựcDấu ấn không thể tàn phaiThời gian chỉ càng làm tăng thêm tình cảmCũng càng rung động nhiều hơn…” (Hoa hồng đỏ) ---------------------oOo---------------- Thưa chủ tịch, người chủ tịch muốn điều tra đã có kết quả rồi- người thanh niên kính cẩn đặt xấp hồ sơ lên trên bàn.
38 *cạch* cửa phòng mở ra, một thân hình nhỏ nhắn bước vào. - Không ngờ đến tìm gặp trưởng phòng Hồ, tôi lại được thấy cảnh vui này. Phương An Nhiên, cô đang làm trò gì thế?- Phong Nhã lên tiếng.
39 Kết thúc buổi tốt nghiệp, tâm trạng của Hân Di và Nguyên Nguyên hưng phấn, cả hai quyết định đi ăn một bữa để trò chuyện. Trong khoảng thời gian nghỉ để hoành thành luận án, cả hai đã không gặp nhau, khoảng thời gian đó đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, hôm nay Nguyên Nguyên quyết định phải moi móc ra cho hết.
40 Đêm hôm đó, trong một căn phòng khác rộng lớn sang trọng, những chùm đèn pha lê được mở với ánh sáng lớn. Có một người đàn ông ngồi đang ngồi trên chiếc ghế sofa to sụ nhâm nhi hút thuốc, xung quanh là những người vệ sĩ cao to mặc vest đen.