1 Đông phác phác tay, rồi vẽ, chậm và thỉnh thoảng lại dừng, nhìn ra ngoài. Nó chỉ vẽ như một thói quen khi không có việc gì làm. Ngoài cửa sổ, cảnh vật vùn vụt như chạy trốn một thứ gì đó vô hình.
2 Em đẹp. Và theo lời một trong những “vệ tinh” của em là “bí ẩn như một bất phương trình bậc ba vô niệm”. Em học năm hai Sư phạm, khoa Mẫu giáo. Tính lãng mạn.
3 Khuya khuya, chúng tôi đi ăn mì xào bò, một quán ngon ngon của cái thành phố này chỉ thích mở thật là muộn. Chúng tôi chưa gặp nhau bao giờ. Tôi biết nhiều về Phương, cô ấy cũng biết nhiều về tôi, chúng tôi từng trò chuyện qua mạng, nhắn đến hàng nghìn messages, gọi cả trăm cú điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp.
4 Tôi bắt đầu đi mua trà sữa cho cô ấy vào những ngày trời mưa rất nhiều. Tôi cũng không thực sự nhớ là khi ấy như thế nào và vì sao tôi lại mua trà sữa mà không phải một thứ gì khác, có lẽ vì hôm đầu tiên khi tôi nhớ ra mình phải làm một thứ gì đó trước khi mọi cảm xúc trở nên quá muộn, thì tôi đang đi trên đường Phan Đình Phùng – một trong những điều nhiều lá nhất Hà Nội, và quán Trà Đài Loan trên phố ấy thì mở 24 giờ.
5 - Được rồi, tao vừa ở phòng hội đồng ra! Lần này chắc chắn là được rồi…Những câu sau của nó hầu như không còn nghe thấy gì bởi những tiếng la hét reo hò của lũ chíp chóp phía dưới.
6 Linh gạt khung cửa sổ đầy nước mưa vào, càu nhàu:- Tí nữa mày lau nhà đấy, nước nó hắt đầy cả vào đây này. Minh vẫn chăm chú với cái laptop:- Kệ nó.
7 Lá thư của bố báo tin mẹ đang ốm đến với Việt trong một buổi chiều mưa nhẹ và gió dìu dịu, khi nó mò ra bưu điện lục xem có tiền gửi ở quê lên không. Việt hơi nhăn mặt khi “soi” cái phong bì mỏng lên trời không thấy thêm gì khác, trong khi thư viết chỉ là vài dòng ngắn ngủi báo một điều nó chẳng mong chờ.
8 Mùa hè đến nhanh trong những cơn mưa đầu mùa. Gay gắt và bất chợt. Không khí hơi ẩm của điều hòa trong Ibox khiến tôi cảm thấy ngột ngạt. Tôi thả lỏng những khớp ngón tay, vuốt ve chiếc violon yêu quý.
9 Chuông kêu inh tai đến khó chịu. Chiến nhăn nhó mở cửa, nói bằng giọng buồn ngủ: - Đến làm gì vậy?Quang ngồi dựa vào cái xe máy:- Đến rước mày đi chứ làm gì? Không thì để mày ngủ đến chiều, chắc tao áy náy lắm.
10 Minh đẩy mạnh cửa, định gào lên: “Hải ơi, đại ca mày tới đây” như mọi lần, thì chợt khung cảnh một lớp học với khoảng mười người chăm chú vẽ làm nó bối rối.
11 Tặng HânCiao cà phê- Điều em sẽ làm đầu tiên nếu anh và em chia tay là gì?An chống một tay lên cằm, gần như cười phá lên. - Ha, câu hỏi ngộ nghĩnh đó! Có lẽ em sẽ… lại lên Ciao cà phê này gọi ba cốc xoài dầm và ngồi ăn cho hết trong nước mắt.
12 1. Trời bỗng trở lạnh đột ngột. Chỉ sau một đêm, không khí khô cóng, chùm cúc đất xanh cắm vội vã trên chiếc bình gốm nâu ở góc tường cũng thu mình lại, tựa hồ run bắn lên khi những cơn gió vụt qua tấm rèm khua khoắng va chạm vào căn phòng bé nhỏ.
13 Duy đi lại trước cửa shop Seventyseven Street rất lâu, cậu muốn bước vào và nói chuyện với Tanny, nhưng dường như có điều gì đó tựa thể một trăm cái kẹo cao su cứ dính chặt chân cậu lại.
14 Chiều. Và mưa. Cứ tiếp diễn như mấy bộ phim hoạt hình vèo vèo trên TV mỗi ngày. Hay như những bộ phim Hàn Quốc hơn, vì nó… giống nhau đến kỳ lạ. - Thế thì buồn lắm.
15 Nắng chói chang. Tiết ba, Bảo ngồi gặm bánh mì trên sân thượng. Nó vừa rung đùi vừa cố nhớ hôm nay là. . . thứ mấy. Sau năm phút vật lộn với bộ óc đặc sệt, Bảo reo lên như lúc Columbus tìm ra Châu Mỹ: “Thứ sáu”, và tưởng như thế, nó mất năm phút nữa để nhớ.
16 - Này cậu, giúp mình đạp lại cái bánh xe kia được không?Tôi ngạc nhiên, câu hỏi có vẻ không ăn nhập với những gì tưởng tượng. Vẫn không mấp máy được lời xin lỗi nào ra hồn.
17 Vinh khẽ cười mỉm, ngồi xuống trước ánh mắt thán phục của bạn bè. Vinh đã “nhai” tới con mười thứ hai trong một ngày. . . Ở cuối lớp, Răng Khểnh gỡ chiếc phone xanh lơ tí xíu trên tai Quỳnh vừa đúng lúc chuông inh ỏi đủ làm những kẻ ưa ngủ gật phải giật mình.
18 Mưa bụi lăn tăn không đủ làm ướt áo nhưng cũng đủ làm cho khách đi đường thấm lạnh của mùa xuân mới đang đến. Mưa đều đặn, lưa thưa như dải lụa màu phấp phới.
19 Ngày gióChuyến bay trễ giờ làm Phương cảm thấy mệt mỏi, nhìn qua cửa kính, nó thấy một Hà Nội mượt mà trong làn mưa. Khoảng thời gian chống chếnh vừa rồi làm nó cảm thấy như mười năm chứ không phải một năm.
20 Bạn đã bao giờ thích một cô gái ngay lần đầu tiên gặp mặt? Tôi như thế, chỉ từng đúng một lần như thế, nhưng đó là một câu chuyện đáng kể. Nó xảy ra cách đây khoảng chừng vài tháng, khi mà mùa đông mới đến và mang theo đầy đủ sự lạnh lẽo khiến người ta xích lại gần nhau hơn.