1 Tình trạng: Đang tiến hành.
(Đang trong quá trình edit lại chương, sẽ có một vài trường hợp trong truyện thay đổi)
Thể loại: Xuyên Không.
2 CHƯƠNG 1
***
Trong một toà nhà cao được bao phủ bởi màn đêm âm u, giữa vùng mây đen lâu lâu lại loé tia chớp tạo nền âm thanh chói tai, báo hiệu cho một cơn mưa giông kéo tới.
3 “Miêu nhi, người của Thuyết Bách đã đến chỗ điểm rồi. Chúng ta nên. . . ôi không. . . " Tình san từ lúc nào đã đứng ngoài cửa nói vào.
4 Thời đại Lạc Thiên quốc
"Lão gia, ông xem phải có người nằm ở kia không? " Một cụ già đang đi bỗng khựng lại nheo mắt nhìn vật đang nằm phía trước, vừa tò mò lôi kéo người bên cạnh theo sau.
5 Tại Đoan gia, giữa không khí trong lành vốn luôn bình lặng như mọi ngày, thì hôm nay khung cảnh ấy hoàn toàn bị sụp đổ bởi tiếng thét chói tai từ đâu vọng tới.
6 Trong một thời gian ngắn vết thương bị Lâm Vĩnh đả kích trên vai cũng dần hồi phục, Miêu Miêu không biết có nên cảm tạ Lâm Vĩnh khi đã nhẹ tay với mình hay không, bởi khác xa với trận giao đấu lúc trước thì lần này ít nhất trên xương nàng không nghiêm trọng đến mức bị gãy mấy khúc.
7 "Dương ca, huynh có nghĩ nữ nhân kia bỏ mạng dưới đó rồi luôn không? Đã ba ngày rồi mà ta chẳng thấy người đâu, xui xẻo bên dưới lại đang phủ sương mù khiến ta chẳng quan sát gì được.
8 Sau hai ngày nằm bất tỉnh trên giường, cho đến nay tình hình của Miêu Miêu đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt dần có nét hồng hào và tươi tỉnh, hoàn toàn khác biệt với vẻ mặt trắng bệch từ lúc mới đem nàng về đây.
9 Đừng hỏi tại sao Âu Dương coi rẻ nữ nhân bởi vì sự nhu nhược, yếu đuối là nguyên do mà y chán ghét nhất trên đời. Thế nhưng cách đây một tháng với sự xuất hiện của một nữ tử mang tên Miêu Miêu đã khiến y phải thay đổi lại ý nghĩ ban đầu.
10 "GRỪ. . . "
Miêu Miêu bất ngờ mở to mắt, thân ảnh linh hoạt liền đứng dậy thủ tư thế chiến đấu. Nàng nheo mắt nhìn con hổ xám đang đứng yên cách xa khoảng mười bước.
11 Sau khi trở về Đoan gia trang, không bao lâu thì vết thương trên người Lâm Vĩnh cũng lành. Lục Ôn càng vui hơn khi thấy sự hoà hợp giữa Thần Hổ và Miêu Miêu, nhưng điều khiến bà vẫn tò mò chính là bằng cách nào nàng có thể khuất phục được con hổ thành tinh này, chẳng phải Âu Dương từng khẳng định rằng không ai có thể diệt trừ được hay sao? Kể cả nam nhân dù muốn chứng tỏ sức mạnh cũng không muốn bỏ phí mạnh sống chọn cách đối đầu với nó.
12
Bóng tối nhanh chóng bao phủ cả đất trời, cũng là lúc vầng sáng trong ngần từ ánh trăng nhẹ nhàng lan tỏa xuống trần gian. Khung cảnh núi rừng vừa yên tĩnh lại ít người qua lại, như thể đang tạo cơ hội cho những tên cướp lộng hành.
13
Ngày Miêu Miêu rời khỏi Đoan gia bắt đầu hành trang với con đường xuất ngũ giang hồ nàng mới nhận thấy mình quả thật có bản lĩnh, vốn dĩ gia trang của Lâm Vĩnh không nằm trong kinh thành, mà thực chất lại được dựng ở bìa rừng sơn thuỷ.
14
Tại một nơi khác. . .
"Bẩm chủ thượng, con mồi đã chui vào lưới. " Một hắc y nhân với thân hình vạm vỡ, cúi thấp người bẩm báo.
15
Đứng trước cửa phòng Miêu Miêu nhanh chóng mở cửa vào. Thuyết Phong vẫn giữ nguyện bộ mặt lạnh lùng, lê chân bước theo nàng vào phòng.
16 Bóng chiều tà sớm đổ xuống kinh thành đông đúc. . .
Trong khách điếm
Miêu Miêu dáo dác tìm kiếm Dịch Anh và Dịch San lòng vòng tửu lâu hơn cả khắc giờ vậy mà chẳng thấy bóng dáng hai người họ quanh quẩn đâu đây, lại đi đến gõ cửa phòng cũng chả thấy động tĩnh.
17 Chạng vạng sang ngày mới, tia nắng đầu tiên lướt qua cửa sổ, buông tia sáng ngày mới đánh thức các tĩnh vật còn bất động trên giường.
18 Hai tên thuộc hạ kia vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ thì từ đâu bóng dáng của lam y nữ tử kia đã bước ra khỏi cửa. Theo trực giác, bọn họ cũng đưa mắt nhìn xem.
19 Huyết Phong có mặt tại thư phòng, một bên nghe các cấp quan đang lần lượt tổng kết báo cáo lại tình hình, một bên thưởng tách trà trong tay một cách nhàn hạ, lâu lâu lại nhếch cười không lý do.
20
Miêu Miêu chán nản chống càm suy nghĩ, trong đầu chợt loé ý hay nào đó lại thấy nàng mỉm cười ẩn ý: "Hảo, coi như lần này ta làm người tốt vậy.