1 Một nữ tử lông mày lá liễu, đôi môi căng mộng đỏ hồng tự nhiên, làn da trắng trời sinh đang ngồi ở ngoài một gian phòng. Nàng dí sát mắt mình vào lỗ thủng nhỏ trên cửa sổ.
2 Tiết Châu nghe có người gọi mình bèn đi ra ngoài. Bên ngoài những nữ hầu của Khê Châu Các đang cung kính hành lễ với một đám nữ nhân màu mè hoa lá hẹ.
3 - Châu nhi! Ngươi tới rồi, mau sửa giúp ta cây gãi lưng: Trong chính điện, nhất tề trên đầu ai cũng có một con quạ đen bay ngang qua kêu "quát quát". Đây chính là hoàng thượng đương triều của Thánh An quốc - Hoắc Mạnh Kha.
4 Sáng hôm sau, đoàn xe ngựa hộ tống Nhiếp Chính vương Hoắc Kiện Minh lên đường sang Nhật Quang quốc. Ngồi trong xe mà Tiết Châu cứ loay hoay, lăn xăn không yên làm Kiện Minh muốn chóng mặt.
5 Bốn nam tử, mỗi người một vẻ nhưng ai cũng chung quy mang một vẻ âm nhu đứng trước Mộng Hoa Lâu - thanh lâu nổi tiếng cả kinh thành của Nhật Quang quốc.
6 - Bây giờ ta mới biết tại sao mấy bà nhà giàu thường hay thích có mỹ nam bu xung quanh hầu hạ a. - Tuyết Linh gật gù nói. Cảm giác cứ như mình là nữ hoàng vậy.
7 - Cha? - Bọn Tuyết Linh kinh hô. A? Cũng quá ảo đi? - Linh nhi. Nàng cũng thật quá đáng! Đi đâu không đi lại đến ngay chỗ này. - Nguyên Phong không biết phải nói như thế nào.
8 Đi hết hai ngày đường không nghỉ ngơi các nàng mới có thể nhanh chóng tới được Thuý Nguyệt quốc. Nhưng mà nàng cảm thấy rất kì lạ. Nha? Như thế bào trên đường người ta toàn để đồ tang vậy? Chẳng lẽ bọn họ chết tập thể sao? Không tới quá nửa canh giờ xe ngựa của nàng đã tới đại môn hoàng cung.
9 Chén thuốc cận kề, Tiểu Lam chỉ còn biết khóc. Nàng thì có thể làm được gì chứ? Đúng lúc này Tiết Châu mới vội vàng hô: - Dừng lại!!!! Giọng nói của nàng khiến ấy vị phi tần kia chú ý.
10 Tru Liệt nhíu mày. Hắn không phải ngốc tử, cũng biết được người mà Tiết Châu đang ám chỉ đến là ai nhưng mà hắn cũng không tiện ra mặt. Hắn còn cần đến sự trợ giúp của phụ thân bọn họ a.
11 Mặt trời lên cao, ánh sáng hắt vào khuôn mặt nàng khiến cho Tiết Châu không tài nào ngủ được nữa. Nàng cố gắng nâng mi mắt lên lại cảm thấy đầu thật coáng váng.
12 Tiết Châu mồ hôi mẹ mồ hôi con không ngừng thi nhau chảy xuống. Nàng hai mắt bi thương nhìn đám rắn đang kích động khi thấy nàng dần dần đến gần. Chỉ còn ba thước nữa thôi là nàng sẽ đi đời nhà ma.
13 Tiết Châu thân thể ngẩn ra. Ánh mắt đờ đẫn nhìn Kiện Minh. Lãnh Dực cúi đầu nói: - Vương gia, thất lễ rồi. Nói xong, hắn liền xé rách tay áo của Kiện Minh.
14 Tiếng xé gió vang lên khiến Tiết Châu ù tai, không thể nghe thấy tiếng kinh hô của bọn Tào Văn nữa. Trong khoảnh khắc đó, nàng hoàn toàn ngỡ ngàng trước mọi chuyện.
15 Kiện Minh từ từ mở mắt. Ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh. Hắn vừa nhìn qua bên cạnh đã thấy Tiết Châu ngủ gục bên giường. Hắn khẽ cử động, nàng đã giật mình tỉnh giấc.
16 Sáng sớm hôm sau khi Tiết Châu chỉ vừa mới tỉnh giấc, cửa phòng của nàng đã bị một người đạp tung. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn cái người đang phá nhà của mình thì hết hồn.
17 Tiết Châu lau lau miệng. Che lại khoé môi đang không ngừng co giật của nàng. Cũng may là "nội công" của nàng thâm hậu, sớm đã luyện đến cái loại mặt dày bá đạo rồi chứ nếu không sẽ bị lưu danh thiên cổ là nữ chính đầu tiên xuyên qua bị nghẹn nước miếng mà chết.
18 Cuộc sống nàng yên tĩnh được hai hôm, mấy cái phụ tùng nàng nhờ Kiện Minh kêu thợ làm cũng đã có. Vì vậy mà nàng ngay lập tức bắt tay vào việc chế tạo.
19 Nhất Minh hứng thú nhìn nàng. Bộ dạng cà lơ phất phơ nhìn nàng hỏi: - Tiểu thư đây chính là Võ Tiết Châu? - Hứ! - Tiết Châu không thèm nhìn mặt hắn. Nàng có điên mới đi làm bạn với người muốn giết mình.
20 Tiêu sườn phi người thì bị trói, tay thì bị gắn một sợi dây đen đen to dài. Đầu bị trói chặt vào ghế dựa đằng sau. Bộ dạng vừa thê thảm, vừa có chút kì quái.