21 Tiết Châu được Nhất Minh đem từ Nhiếp Chính vương phủ ra ngoài đường lớn. Không khí náo nhiệt, rộn ràng làm nàng hưng phấn cả lên. Không phải là lần đầu tiên bước khỏi cửa, dâu sao nàng cũng hay trốn ra ngoài chơi nhưng so với không khí ngột ngạt, son phấn của đám tiểu thiếp kia thì ngoài này trong lành, vui vẻ hơn nhiều.
22 Đêm ở Ba Tư, sao sáng lung linh giăng đầy bầy trời u tịch. Ánh trăng khuyết chiếu rọi khắp nơi. Đúng thật là thời gian lý tưởng ọi người cùng nhìn ngắm nhưng nữ chính của chúng ta lại không được như vậy.
23 Ánh sáng mập mờ xuyên qua từng khung cửa, chiếc xe chuyển động gập ghềnh khiến Tiết Châu không thể nào chợp mắt thêm được nữa. Trong lúc nào mơ màng, bên tai lại loáng thoáng có tiếng người nói chuyện.
24 Tiết Châu nhếch môi, khoé miệng là nụ cười thật sâu: - Ồ? Ta thật không dám nhận. Một nữ tử như ta làm sao có thể khiến ngài động tâm. - Tiểu Châu nàng thật hạ thấp mình a.
25 - Nhanh lên nhanh lên! Đoàn xiếc kia đã đến đây rồi! - Người dân Ba Tư người chen kẻ lấn, ai nấy xô đẩy nhau để có thể nhanh chống có thể đến xem biểu diễn.
26 Người đó đi đến trước mặt nàng lại khựng lại một cái. Thân hình đúng là chấn động mãnh liệt. Vài tia nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt hắn khiến cho người ta thấy rõ khuôn mặt hắn đã biến sắc.
27 - Tiết Châu. - Thanh âm hắn ôn nhu vang lên. Nhất Minh ngồi xuống cạnh giường nhìn nàng ngủ. - Nàng a. Thật là không phòng bị gì cả. - Hắn mỉm cười nói rất nhỏ.
28 Uy Nhĩ Tề Ma gương mặt dữ tợn, khoé miệng nở nụ cười nhìn nàng. Bây giờ nàng không thể nào quản nhiều được nữa. Nàng chỉ cảm thấy đau đớn giày vò muốn chết đi.
29 - Ta không cứu con sớm là vì. . . ta với Nhất Minh đại nhân đây lúc ấy đang làm chuyện cực kì quan trọng! - Kiện Minh bí bí ẩn ẩn nói. Hắn liếc mắt nhìn Nhất Minh thấy Nhất Minh cũng đồng thời liếc mắt nhìn mình.
30 Thân thể Tiết Châu chấn động. Kiện Minh như vậy mà nói ra những lời này. Thật khiến nàng tức chết. Nhưng nàng cũng không thể làm ngơ trước tánh mạng của người ở trấn này.
31 Canh giờ vừa điểm đúng nửa đêm. Nếu là ở hiện đại có lẽ cũng đã đến mười hai giờ. Nghe tiếng nhắc nhở, mọi người trong trạng thái ngủ gật chiangf tỉnh, cảnh giác đề phòng nhìn khắp nơi.
32 - Tiết Châu, nơi này vừa quái lạ vừa rộng như vậy chúng ta biết đi đâu mà tìm cha nàng đây? - Nhất Minh sau một hồi kinh ngạc trước Ma giới cũng chấn tỉnh lại.
33 Vào thời khắc con rắn chỉ còn cách Kiện Minh vài milimet, Tiết Châu rốt cuộc hô to: - Đứng! Lập tức con rắn đang bay trong không trung đột nhiên ngừng hẳn lại, rớt cái "phịch" xuống đất, nằm yên bất động.
34 Sau khi thoát khỏi Yêu giới, Tiết Châu có cảm giác như mình vừa từ quỷ môn quan trở về. Thật sự doạ cho nàng choáng váng đầu óc. Thật may nàng đã sớm thông tri với Ngân Nhi, nếu không chắc bây giờ đã biến thành điểm tâm ngon bị nhai chóp chép trong miệng cự xà! Nhất Minh và Kiện Minh đã trải qua không ít chuyện nên trấn tỉnh hơn nàng rất nhiều.
35 Ngày hôm sau, Tiết Châu cảm thấy một trận ồn ào ngoài phòng. Nàng tức giận bật dậy, lê thân thể mệt mỏi mở toang cửa chính. Sau một hồi để cho mắt thích ứng với ánh sáng mặt trời nàng mới giật mình.
36 Sau thời hạn quốc tang một tuần, Tiết Châu đặc biệt cảm thấy cha nàng thường xuyên bận rộn. Lúc nào cũng ở trong thư phòng. Thỉnh thoảng sẽ có vị quan nào đó đến hoặc cha sẽ ra ngoài đến tận tối mịt mới trở về.
37 Không khí có chút gượng gạo. Kiện Minh dường như cũng không có ý định buông Tiết Châu khiến nàng cảm thấy càng ngượng ngùng. Nội tâm không ngừng gào thét: cha! Ngươi như thế nào lại đột ngột như vậy hôn a? Không thể đóng của rồi mới 'thủ thỉ' sao? Khụ.
38 Tiết Châu trợn trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt mình. Nàng ta không những trực tiếp xem nhẹ ánh mắt không mấy thiện cảm của nàng mà còn mỉm cười dịu dàng, đầy thân thiết hỏi: - Ai nha, tiểu Châu à, ngươi có đói không? Nữ tử mới lớn nên ăn nhiều thứ tốt một chút.
39 Lều trướng của nàng ngoài ý muốn lại ngay sát bên cạnh lều của Kiện Minh. Thật ra, hắn sắp xếp như vậy là vì muốn tiết kiệm chút thời gian để có thể gặp nàng mỗi ngày và thuận tiện chăm sóc nàng.
40 Ám vệ làm việc tương đối nhanh nhẹn. Chỉ trong vòng ba ngày, những đồ vật nàng cần đã được bọn họ mang tới đầy đủ. Hiện giờ chúng đang chất thành đống trong lều trại của nàng.