1 Bước vào cái giá lạnh của mùa đông,. . . Loài ong thợ chúng tôi luôn bận bịu vào giữa những thời khắc chuyển mùa, hầu hết là vậy, khác với những con ong thợ khác, tôi bận hơn, vất vả hơn, khổ sở hơn, cực nhọc hơn bởi tôi đảm nhiệm một vai trò hết sức là quan trọng, cũng không hẳn là "Đảm nhiệm", tôi chỉ là.
2 Tôi đang hướng mắt chăm chú vào thái độ loay hoay của Helen, cô ấy đang cặm cụi viết vào một quyển sổ có kích cỡ khá nhỏ, tôi tò mò nhón đôi chân tí hon của mình lên và trợn mắt dõi theo từng nét chữ mượt mà.
3 Buổi sáng, tiết trời âm u kéo theo tâm trạng sầu não của tôi, tôi có cảm giác như hôm nay là một ngày tồi tệ chẳng lành, nhưng nếu toàn thay tôi có lành mà tim tan nát thì nó còn tệ hơn cái đau đớn thể xác gấp bội lần, mặc dù vậy, tôi vẫn đến lớp em.
4 Kể từ ngày hôm ấy, tôi cô đơn. Cô đơn trong những khoảnh khắc cô ấy chỉ nhớ đến người con trai khác, một mình trong những phút cô ấy khẽ mỉm nụ cười dành cho ai đó, quạnh hiu bên khung cửa sổ lặng lẽ một bóng hình, nơi ánh nắng âm thầm chiếu rọi không còn rực rỡ như trước nữa.
5 Tôi âm thầm cúi đầu đưa mắt nhìn xuống, cụp hàng mi nặng trĩu, tôi nghẹn họng trong bầu không khí nặng nề. Đưa lên cái chân bên phải. . . Vẫy lên cái chân bên trái, rồi lại đưa xuống cái chân bên phải, cứ như vậy tôi lập đi lập lại cái động tác đung đưa nhàm chán nhàn rỗi ấy, cứ như tôi là đứa rảnh rang lắm không bằng vậy! Thì thật đúng là vậy.
6 Tôi bay lanh quanh trường em vì giờ này hẳn còn rất sớm, tôi đã phải hụt hẫng một phen. Tại sao ư? Hôm nay tôi thức dậy từ lúc 4 giờ sáng và nhanh chóng phóng tới đây như viên đạn lửa nhưng chỉ khác là tôi không bốc lửa như những gì mình đã kể, lúc đó tôi thẳng tiến đến cửa sổ lớp em, nhìn vào bên trong tối đen như mực, vắng tanh, cái cảm giác lạnh lẽo vây quanh lấy tôi, cảnh tượng thật rạng ngời (rợn người) ấy đã khiến tôi từ bỏ ý định vào trong, tôi bỏ ra ngoài này, ngồi ở bồn hoa trước cổng trường để chờ em đến.
7 Helen kìa, cô ấy đó! Đóa hoa hướng dương của tôi, ánh mặt trời rực rỡ của tôi. Nhưng còn tên đó?! Chẳng phải. . . !?_A!?- Tiếng thét của tôi như xé tan sự tĩnh lặng của màn đêm, cổ họng sao nặng nề quá, cố gượng dậy, người tôi nóng ran, tay chân thì bủn rủn.
8 Hôm nay mưa trĩu hạt lâm râm dưới mái hiên, tôi đậu ở một góc nhỏ bức tường trong một cái tổ khổng lồ, đó là nơi mà con người dùng để ở và sinh sống, nói theo cách của họ thì cái "Tổ khổng lồ" đó gọi là "Nhà".
9 "Ong đực và ong cái ai là người đau khổ nhất sau khi chia tay?"; "Ai là người dễ bị lừa dối trong tình yêu? A: Ong cái, B: Ong đực, C: Ý kiến khác. . .
10 Tôi. . . Tôi có thể làm gì đây?! Tôi nên làm gì? Tôi cần phải làm gì và tôi sẽ làm gì?! Bình tĩnh Vincent, bình tĩnh, bình tĩnh để có thể dễ dàng tìm được cách giải quyết.
11 Vào học, trong tiết văn, chúng tôi đã đem cuốn nhật kí bỏ trên bệ cửa sổ, vừa mới ngóc đầu dậy, thấy cuốn nhật kí em liền cầm nó lên trong lòng vui sướng.
12 _Tôi hiểu, nhưng tôi không quan tâm. Thậm chí đó là những điều mà chị đã từng chứng kiến và tiếp thu hay những gì mà loài ong cho là nguy hiểm thì tôi cũng chẳng bận tâm.
13 Sau một tiếng đồng hồ "thiết lập" kế hoạch của chúng tôi, cuối cùng cũng đưa ra được con đường "thông suốt" nhất. Cả bọn phân chia như sau: Trong khi tôi và ong Ken đi đến vùng núi phía Bắc để tìm gặp thầy phù thủy tài ba mà Ken nghe được từ lời đồn thổi nào đó thì Vic sẽ ở lại cầm chân , không cho Helen đi cùng tên bạn trai "bệnh hoạn" của Victoria.
14 Đêm. Bầu trời thắp lên đầy sao, hiếm có khi nào tôi được đắm mình dưới một khung trời thơ mộng như thế,. . . chầm chậm, an yên. . . Nhận thấy vận tốc bay của tôi giảm dần, Ken ngó lên.
15 Nơi tôi đang đứng có vẻ thích hợp cho việc đi tìm những nguyên liệu làm tổ, nhưng phải vào sâu hơn chút nữa. Cũng không dễ dàng gì đối với một con ong nhát gan như tôi, nói thật, tôi sợ ma, sợ những nơi hoang vu vắng vẻ, sợ lẫn cả bóng tối.
16 Sau khi thu nhặt đủ những vật liệu cần thiết, chúng tôi lần theo sự hướng dẫn của Bác chim sẻ và mày mò làm trong đêm tối, nhưng may nhờ có thứ ánh sáng ảo diệu phát ra từ ánh trăng đã vác đi một phần nặng nhọc của chúng tôi.
17 Sau đồi cỏ non xanh ngát là khoảng trời rộng lớn bao trùm cả một màu biên biếc, những đám mây lốm đốm như những chú cừu bông gòn nằm rải rác giữa lòng đại dương, gió lộng tham du trên triền đồi thoai thoải, mây bình thản trôi theo vận tốc gió như một lẽ hiển nhiên, những cọng cỏ cũng theo đó mà hưởng ứng bằng cách nhún nhảy.