1 Buổi tối cuối tháng 10, cái tháng mà nó thấy yêu nhất trong năm, hay nói đúng hơn thì tháng này là tháng có ý nghĩ nhất với nó. Ngày hôm nay của 17 năm trước nó đã được nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của cuộc đời.
2 Cũng đã được một tuần từ cái buổi tối nó đưa ra ý kiến của mình cho tương lai của mình. Cả nhà từ hôm đó ko ai nhắc với nó về chuyện này nữa. Cả nhà muốn dành cho nó một bất ngờ nên cũng dành thời gian này chuẩn bị.
3 Ngẩng đầu lên nhìn người con trai đối diện nó đáp: - Ở đây còn rất nhiều chỗ, tại sao anh lại phải chọn bàn của em? Đúng là ở đây còn rất nhiều chỗ trống, hôm nay ko phải là ngày nghỉ và giờ này lại ko phải giờ tan ca nên khách trong quán khá thưa và còn rất nhiều bàn trống.
4 Đôi khi yêu thương ko cần phải nói bằng lời, chỉ những hành động đơn giản như thế cũng đủ nói lên tất cả. Thiên Trang lên tiếng đưa mọi người dứt ra khỏi mạch cảm xúc: - Còn một tuần nữa em sẽ bay đấy, chuẩn bị mọi thứ thật tốt nhé em gái.
5 Còn lại ngày hôm nay nữa nó sẽ rời xa Hà Nội đến một đất nước xa xôi khác trên quả địa cầu. Những ngày vừa qua nó thật sự bận rộn với những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi xa.
6 6h30' sáng. Sân bay quốc tế Nội Bài đông nghẹt người. Có người tiễn đưa người thân đi xa, có người đón người thân đi xa lâu ngày trở về. Nó và gia đình đứng riêng ở một góc.
7 Nó đã nhập học được 1 tháng, chương trình học trong năm đầu tiên là đại học đại cương nên khá nhẹ nhàng. Như vậy nó lại càng có nhiều thời gian để tìm hiểu thêm về cuộc sống và con người nơi đây.
8 Chẳng lẽ hắn ko hiểu ba mẹ hắn hay sao chứ? Làm sao có thể để hắn quyết định dễ dàng như vậy được. Còn Thu Hương nữa, ko biết cô nàng đang có âm mưu gì đây.
9 Ánh mắt đó cứ bám lấy người Thanh Tùng tham lam ko muốn di chuyển đi nơi khác. Cố gắng níu giữ hình bóng ấy lại trong tim mình. Cô đau lắm chứ, Thanh Tùng là người đầu tiên làm trái tim cô biết rung động, biết xao xuyến vì một ai đó.
10 Anh Hải như thế. Giờ đến Thu Hương cũng mắc vào lưới tình mà ko rút chân ra được. Anh đã cố gắng khuyên can đứa em gái ngốc nghếch này mà sao nó ko nghe anh mà cứ đâm đầu vào con đường ko lối thoát như thế? Thời gian này anh Hải đang làm thủ tục ly hôn, em gái thì như thế.
11 Anh ko thể phản đối lại sự sắp đặt của mẹ anh nhưng anh cũng ko thể chờ đợi mọi chuyện đến với anh như vậy được. Anh phải tìm kiếm hạnh phúc của mình.
12 Lê Thái đã đứng trước cửa nhà Thạch Thảo từ khi nào. Anh ko dám bước qua cánh cửa kia, anh cũng biết bước chân vào cánh cửa ấy anh sẽ phải đối mặt với điều gì.
13 Thỉnh thoảng nó cũng cùng My dạo phố nhưng dường nư thời gian hai đứa nó dành cho nhau đang ít dần đi. My cũng có công việc của nhỏ, bên cạnh đó còn dành thời gian để hẹn hò cùng anh nó nữa chứ.
14 Có được câu nói này của Mẹ thì Lê Thái đã yên tâm phần nào. Con đường hạnh phúc có lẽ đang chờ anh ở phía trước. Nhấc điện thoại đặt một cái lịch hẹn anh trai xong anh lại vùi đầu vào những hồ sơ thầu dày đặc chữ.
15 Thời gian và cuộc sống cứ thế trôi đi như con tàu chạy mãi trên đường ray. 6 năm đã trôi qua kể từ ngày nó bước chân đến đất nước xinh đẹp này. 6 năm qua nó chưa một lần dặt chân về Việt Nam.
16 Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, con người thay đổi, tình cảm thay đổi nhưng có một giấc mơ vẫn ko thay đổi. Giấc mơ đó vẫn thường xuất hiện vào mỗi đêm kể từ cái đêm cuối cùng ở Việt Nam đó.
17 Lê Thái đưa tay ra làm quen với nó: - Anh là Lê Thái rất vui được làm quen với em. Nó cũng lịch sự đáp lại: - Em là Tuệ Minh, rất vui được quen biết anh.
18 Cuộc sống vẫn trôi qua như thế. Sáng nay trong điện thoại của nó xuất hiện một tin nhắn ngọt ngào mà lại hiển thị dãy số lạ : " Đêm đã kết thúc để ngày mới bắt đầu.
19 Cảm ơn anh nhé. - Nó nhìn anh vẻ biết ơn. - Nếu muốn cảm ơn anh thì em mau ăn hết những thứ này đi. - Anh nhìn nó dịu dàng, giọng nói vang lên đầy tính yêu chiều.
20 Vừa bước vào nhà, My đã chặn nó ngay ở cửa nói là có chuyện hỏi nó. Nó nhanh chóng về phòng thay đồ rồi trở ra. Anh Quân cũng đang ngồi chờ nó, nó thắc mắc ko biết là có chuyện gì mà hai người ấy có vẻ nghiêm trọng như vậy.